Chuyện buồn nghề giáo

0 No tags Permalink

Mấy hôm đi mời cưới con gái, gặp lại cô bạn cũ, hiện đang làm giảng viên ở một trường Đại học lớn và được nhiều sinh viên yêu quý, nhưng thấy bạn đang rất buồn. Hỏi mãi bạn mới kể: Có 1 sinh viên cũ mà bạn từng giúp đỡ và quý mến, nay trở thành chủ nhiệm một đơn vị trong trường, nơi bạn có tham gia giảng dạy từ đời thủ trưởng cũ. Bạn vẫn biết chức vụ thay đổi con người nhưng cũng nghĩ mình chỉ làm việc mình thì chắc cũng chả có gì thay đổi. Ai ngờ chỉ một thời gian ngắn bên ấy thông báo sinh viên phản đối bạn và đề nghị thay giáo viên. Bạn rất bất ngờ vì bạn chỉ cho điểm thấp và nhắc nhở một số sinh viên lười chứ không khí lớp vẫn tốt. Tuy nhiên, khi bên ấy xin lỗi và nói là vì phụ huynh phản ứng nên mong bạn đồng ý cho tạm thay giáo viên, thậm chí dùng Hiệu trưởng gây sức ép. Bạn rất buồn nhưng vẫn phải đồng ý, cũng nghĩ chắc do mình chưa khéo léo. Với lại, cô học sinh cũ cam kết bạn là Chủ nhiệm bộ môn nên chuyên môn vẫn do bạn quyết định.  Nhưng lớp sau rồi lớp sau nữa, không thấy bên ấy nhắc nhở gì… Khi bạn lên tiếng hỏi thì nhân viên loanh quanh một hồi rồi bảo do cải tiến chương trình nên đã bỏ môn học đó. Bạn quá bất ngờ vì không ai hỏi gì đến bạn cả. Tình cờ gặp sinh viên lớp cũ, bạn mới biết không hề có chuyện lớp làm đơn tập thể phản đối như bên ấy nói. Sinh viên chỉ được thông báo là đổi giáo viên thôi và tất nhiên không có chuyện bỏ môn học. Tất cả chỉ là cách để loại bạn khỏi chương trình đó.

Mình cũng bất ngờ nên hỏi, bạn có làm gì mếch lòng chàng sinh viên cũ đó không? Bạn bảo nghĩ mãi chẳng ra lỗi gì, trừ việc có lẽ không cùng ekip với nhau thôi, vì bạn chẳng bao giờ chịu tham gia ekip nào cả. Rồi tiện thể, bạn hỏi trường mình cũng như trường bạn, đều có chính sách giữ sinh viên ở lại trường làm giảng viên, nên chắc mình cũng như bạn có rất nhiều đồng nghiệp là sinh viên cũ. Thế mình có khi nào phải chứng kiến những ứng xử không “có trước có sau”  của học trò cũ không? Nếu có thì mình làm thế nào chứ có tuổi rồi, bạn sinh ra hay nghĩ ngợi, buồn rầu, đi làm cũng mất vui.

Mình bảo, có chứ sao không? Ở đâu cũng có người này người khác mà, gặp nhiều sinh viên dễ thương thì cũng có lúc gặp phải người không dễ thương, nhất là khi bị đẩy vào hoàn cảnh bắt buộc phải va chạm trong công việc. Lúc đầu mình cũng bức xúc lắm nhưng bây giờ gần như đã bình thản rồi vì:

 

1. Mình không coi việc tình cờ có thời gian mình là giáo viên dạy họ thì mình có quyền đặt mình ở vị trí cao hơn. Trong công việc, mọi người đều bình đẳng, vì thế mình không tự ái gì khi nhận “lệnh”  của sinh viên cũ, miễn là cư xử công bằng và đúng mực.

 

2. Hồi nhỏ mình có đọc và rất nhớ truyện ngắn của Nga “Cô hãy tha lỗi cho chúng em”, trong đó có câu: “Lớp mình chỉ còn 2 người có đến thăm cô nhưng đời 2 bạn ấy không may mắn lắm”. Quy luật cuộc sống là vậy, người trẻ luôn hướng về phía trước, chỉ người không may mắn mới hay ngoái lại, nên mình chẳng bao giờ trách ai không nhớ đến mình. May mắn vẫn còn nhiều người dù thành đạt hay không vẫn nhớ mình, mình bận rộn với họ đủ rồi.

 

3. Nếu có khi nào gặp sinh viên cũ “lên mặt” với mình thì mình chỉ việc cúi xuống. Chả ai có thể lên mặt nổi với một người nhún nhường và lòng mình vẫn thoải mái.

 

4. Còn nếu gặp những sinh viên cũ làm mình buồn hơn nữa (như trường hợp của bạn), trước hết mình sẽ lục vấn bản thân xem mình có lỗi gì đến mức ấy không? Nếu có thì sửa vì cơ hội bao giờ cũng còn nhiều, nếu không thì hãy nghĩ, có thể người ấy chỉ hiểu nhầm mình, hoặc có thể người ta có một lý do nào đó mà mình không biết mới phải hành xử như vậy. Mình không bao giờ muốn tin sinh viên của mình, nhất là những người mình đã từng tin cậy, lại là người quá tệ. Ai cũng có thể có lúc lầm lỗi, đừng quá trách cứ nhau. Hơn nữa, bản thân họ cũng sẽ phải đối diện với những nghịch cảnh bạn và mình gặp phải hôm nay, họ sẽ tự học được.

 

Cô bạn mình ra về, có vẻ nhẹ nhõm hơn nhưng nỗi buồn của bạn lại lan sang mình. Làm nghề giáo cái gì cũng không hơn thiên hạ, chỉ có tấm lòng sinh viên là hơn.

 

Chả lẽ ngay cả nhà giáo với nhau cũng không giữ được tấm lòng ấy?

Ảnh chụp ở WTI với những sinh viên cũ, đồng thời là đồng nghiệp hiện tại, nhiều người "oai" hơn mình nhiều nhưng không ai "lên mặt" với ai cả, hehe!

Ảnh chụp ở WTI với những sinh viên cũ, đồng thời là đồng nghiệp hiện tại, nhiều người “oai” hơn mình nhiều nhưng không ai “lên mặt” với ai cả, hehe!

alt :

No Comments Yet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *