Trong vườn hoa muôn màu, bướm trắng
Bao giờ cũng bay từng đôi.
Bên bờ sông thùy dương im lặng
Bao giờ cũng đứng từng đôi
Trên đời này trừ tôi ra, tất cả
Bao giờ cũng sống từng đôi.
(Thái Bá Tân dịch)
Bài thơ này mình đọc từ khi còn là sinh viên và đã quên bẵng đi. Hôm nay dòng caption trong 1 tấm ảnh của bạn Chung làm mình nhớ lại… Tra trên Internet mới biết đây là thơ cổ của Triều tiên từ thế kỷ 14 -15, không rõ tác giả. Theo truyền thống châu Á, nhà thơ thời đó hầu hết là nam giới nhưng sao mình vẫn nghĩ bài này là của phụ nữ vì nó quá đặc trưng cho tâm trạng muốn kết đôi, là tâm trạng điển hình của phụ nữ. Người châu Á, nhất là phụ nữ thường sợ nhất là sự cô đơn. Nhưng theo mình, sự cô đơn đáng sợ nhất lại là cô đơn khi có đôi!
Can đảm lên nào, các bạn của tôi!
Leave a Reply