Mình đã khóc khi đọc những dòng này. Như Nguyễn Duy đã nói:
“Suy cho cùng trong mỗi cuộc giao tranh
Phe nào thắng thì nhân dân đều bại”
Cầu mong bình an cuối cùng sẽ đến với nhân dân Ucraina đã chịu nhiều đau thương mất mát. Mong các bạn hãy ngừng ngay ý nghĩ theo EU hay theo Nga có lợi hơn. Dù các bạn là dân miền Đông hay miền Tây, nói tiếng Ucraina hay tiếng Nga, các bạn xứng đáng có một đất nước độc lập, tự chủ và bình an! Hãy nhìn qua Liechtenstein hay Thụy sĩ. Chính đường lối trung lập mới làm họ thịnh vượng và bình an, thậm chí trở thành những đất nước đáng sống nhất trên thế giới.
Câu chuyện thứ 7: Lửa đã cháy và máu đã đổ
Tuần lễ từ 15/2 đến 21/2/2014 là thời gian khốc liệt nhất của cuộc biểu tình,khi có thông tin đêm 16/2 chính phủ sẽ huy động một lực lượng hùng hậu cảnh sátquét sạch quảng trường và đập tan cuộc biểu tình.Dù người biểu tình có nhiềuphe nhóm và mục tiêu khác nhau, dường như có một bộ chỉ huy thống nhất, đồng loạtở các thành phố dân tình kéo đến chiếm toà thịchính,ở Kiev họ khẩn trương chuẩn bị đối đầu.Cảnh sát dùng xe phun nước đẩy ngườibiểu tình lùi vào khu đã được quây bằng lốp xe và bao tuyết( dùng nước phun vàongười ở nhiệt độ ngoài trời -20 độ C thật nguy hiểm) bên kia dùng bom xăng némlại rồi kéo đến vây phủ tổng thống và nhà quốc hội. Cảnh giằng co trở nên khốcliệt hơn vào ngày thứ 3, những phát súng bắn tỉa từ trên cao làm vài người chết,và không chỉ người biểu tình bị giết, bên cảnh sát cũng hi sinh bởi những phátđạn chính xác vào cổ hoặc đầu gây sát thương tức thì. Cả hai bên đã mất kiểmsoát, họ trút căm hờn lên nhau. Cảnh sát trước đây chỉ được dùng súng bắn đạncao su, nay được lệnh bắn đạn thật, lính dù ( loại lính thiện chiến nhất)đượcđiều về Kiev,xe bọc thép tiến vào quảng trường…
Đã có mấy chục người chết, chính quyền và cảnh sátkhông thể chấp nhận được việc bọn bạo loạn giết người thi hành công vụ, còn ngườibiểu tình và dân chúng không tha thứ cho nhà cầm quyền giết người tay không vũkhí. Thành phố sôi sục. Đêm hôm thứ 4 toà nhà công đoàn, trụ sở chính của ngườibiểu tình và cũng là bệnh viện dã chiến bốc cháy. Không phải là cảnh sát đốt vìtoà nhà nằm giữa khu quảng trường do người biểu tình kiểm soát. Chỉ có thể làAI ĐÓ trà trộn vào đám biểu tình hoặc bọn tituski (những kẻ đuợc chính quyền thuê tiền để quấy rối)gây ra vụ này thôi… Gần 50 người chết trong đám cháy gồm phụ nữ, bệnh nhân vàcả các bác sỹ tình nguyện thổi bùng lên ngọn lửa phản kháng trong dân.
TV đưa tin liên tục, chưa bao giờ từ sau chiếntranh thế giới thứ 2 số người chết lại nhiều như mấy hôm đó,cả hai bên con sốthuơng vong đã lên tới cả trăm nguời. Cảnh sát bắn chết một bà hưu trí đi quađám biểu tình, một cô gái bị lựu đạn xém lưng khi nằm che cho một bà cụ về hưulúc cảnh sát tấn công… Đến 15:00 Metro ở Kiev đóng cửa, chuyến tàu Lvov- Kievngừng hoạt động ngăn người từ miền tây lên hỗ trợ Maidan…
Cô thư kí lao vào phòng kế toán lạc giọng hét: raMaidan thôi, bọn họ đánh phụ nữ, bọn họ giết người. Hai cô kế toán nhìn nhau:
– Đi chứ?
-Nhưng tôi đang mang giày cao gót…
– Metro đóng rồi, xem có ai đi xe ra quảng trườngchúng ta đi thôi.
…,…..
Căng thẳng quá, mình ra ngoài pha cốc cà phê, nghecô thư kí gọi điện cho con trai (cô ấy là mẹ đơn thân, con trai mới 13 – 14 tuổigì đó)
– Mẹ ra Maidan đây, nếu đêm nay mẹ không về nữa,con biết mẹ ở đâu rồi đấy..
Mình nghẹn ngào,sau khi nghe điều đó thì tất cả nhữnglời nói đều sẽ là vô nghĩa.
Câu chuyện thứ 8 – Ván bài
Cuộc khủng hoảng chính trị của Ucraina kéo dài nhiều năm đẩy đất nước này vàotình trạng kiệt quệ và suy yếu.
Trong thời ” cai trị” của mình ông Yanukovich đã thâu tóm hầu hết quyềnlực và kinh tế vào tay những người thân cận với gia đình ông, thậm chí khôngnương tay với những người đồng đảng “các khu vực” đã đưa ông ta lên” ngai vàng”. Mâu thuẫn với đảng đối lập”Tổ quốc” của bà Timoshenko hướng tới cuộc bầu cử 2015 đưa ông ta đếnsự lựa chọn Nga thay vì EU vào phút cuối. Khi biểu tình nổ ra ở Maidan, rất nhiềuthành viên đảng ” Các khu vực” đã rời khỏi đảng.
Các chính khách ngoại giao và đại diện các đảngphái lặn ngụp ngoài Maidan để tìm giải pháp đồng minh chống lại chính quyền củaông Yanukovich. Sở dĩ vấn đề Maidan phát triển một cách không logic và nhiều bấtngờ, bởi lẽ các chính trị gia đối lập ra vào thoả thuận vài điều kiện với chínhphủ lại không đại diện cho người biểu tình ở Maidan, mà chỉ cho đảng của họthôi. Người biểu tình ở Maidan không hoàn toàn ủng hộ bất cứ ai trong đám chínhtrị gia đối lập ấy, cũng chẳng có được một đại diện cho chính mình.Các thoả thuậngiữa chính phủ và người biểu tình thông qua đại diện những đảng phái đó khôngđược tuân thủ 100% từ cả 2 phía.
Cuộc xung đột đẫm máu trong tuần trước làm lợi thếnghiêng về các đảng phái đối lập khi nhân dân lại đổ ra đường chống chính phủ,dù sao họ cũng ở bên chiến tuyến của người biểu tình, dù sao thì đám đông cũngcần người đại diện, và họ cũng đã tìm được tiếng nói chung.
Trước sức ép ngoại giao của Mỹ và EU về việc chấm dứtxung đột và sức ép từ phần đông dân chúng, tổng thống Yanukovich đã chịu ngồivào bàn thương lượng ngày 20-2 và các điều kiện thoả thuận đó sẽ được kí vàongày hôm sau,với sự chứng kiến của vài ngoại trưởng các nước EU.
Nghe một nhân chứng EU kể lai, cuộc thương lượng rấtkhó khăn, ông Yanukovich liên tục ra ngoài gọi điện thoại , sau một cuộc điệnđàm với Putin, ông đã nhanh chóng đồng ý thoả hiệp (đến thời điểm này thì ôngPutin được đề cử giải Nobel vì hoà bình năm 2014 là có lý).
Đêm hôm đó ông Yanukovich vội vã bay đi, chỉ là đihọp đảng”các khu vực” ở Kharcop thôi, nhưng ông đã vội vã bay 2 trựcthăng cùng gia đình đi trong đêm, có lẽ ông đã biết ông không còn quay về nữa.
Khi đại diện các bên của phe biểu tình đến kí hiệpước theo thoả thuận vào ngày hôm sau, tổng thống không đến, chẳng ai biết ông ởđâu, đến nhà gõ cửa thì đội bảo vệ cũng không còn ai, biết kí với ai bây giờ?
Cách mạng thắng lợi bao giờ cũng do biết tận dụngthời cơ, họ liền kêu gọi tập hợp quốc hội và phế truất tổng thống.
Đảng “Tổ quốc” của bà Timoshenko thắng lớn,nói theo ngôn ngữ của người chơi tá lả là “ù luôn trên tay”. Họ có sẵn người trong quốc hội, họ đã từng nắmquyền và là các chính trị gia lão luyện. Ngay lập tức họ phân bố người của họvào các vị trí chủ chốt trong chính quyền lâm thời, chức vụ tổng thống, thủ tướngvà bộ trưởng bộ nội vụ và các tỉnh trưởng.
Trong hai ngày tiếp theo, đang trên đà thắng lợi ,dưới sự đe doạ của các người biểu tình ngoài phố, quốc hội thông qua tất cả cácđiều luật họ muốn với số phiếu tối đa,đảng viên đảng ” các khu vực”người bỏ chạy ra nước ngoài, người ra khỏi đảng, người ngậm ngùi bỏ phiếu thuậnvì biết rằng không thể làm khác được. Trong ngày hôm đó 64 chuyến bay VIP rờikhỏi Kiev.
Cách mạng thành công, nhân dân ngơ ngác, các phần tửquá khích coi thường pháp luật nghênh ngang vác súng ngoài đường, hò nhau đánhvài nghị sỹ hoặc quan chức chính quyền cũ trả thù riêng,phá thêm mấy bức tượngmà chẳng hiểu sao lại làm thế. Cái lũ ” hồng vệ binh” ấy có lẽ là hệquả tất yếu của tất cả các cuộc cách mạng(?)
Bà Timoshenko được thả ra ngay lập tức, bà bay vềKiev, ngồi xe lăn ra Quảng trường phát biểu say sưa, bà rơi nước mắt xúc độngnói: tôi không nghĩ vì tôi mà nhiều người bỏ mạng như thế.
Đám người biểu tình mừng cho bà thoát nạn, nhưngcũng ngậm ngùi thương cảm nghĩ : chắc bà ở tù lâu nên có chút nhầm lẫn gìchăng(?).
Trong suốt cuộc biểu tìnhEuromaidan, ngoài mấy chính trị gia đảng ” Tổ quốc” ra vào quảng trường,chưa có lần nào tên bà ấy được người biểu tình nhớ tới. Giới truyền thông nhậybén vô cùng, họ quay cảnh tiền hô hậu ủng vệ sỹ ,xe đưa bà đến quảng trường laovào đám đông, nhưng trải qua cuộc bể dâu vừa rồi, đám đông không dẹp ra tránhđường như ngày xưa nữa, ai đó nói rằng giờ khác rồi, muốn làm quan chức kiểu cũthì đừng ra đây! Rất nhanh bà hiểu ra vấn đề, nhã nhặn xin lỗi.
TV quay bà phát biểu, ống kính hướng xuống đôi giầycao gót bà mang ở chân và cmt một cách lo lắng, không biết người ngồi xe lănnhư bà đi giầy cao thế kia để làm gì? Và có nguy hiểm không? (Thôi thông cảm vìbà là phụ nữ, liệt cũng phải điệu;)
Đúng là cách mạng luôn làm nên kỳ tích, bị liệt đãlâu và luôn xin ra tù để đi chữa bệnh, thậm chí bà Merken nhiều lần cử bác sỹ từĐức sang khám và kết luận là phải đưa bà Timoshenko đi chữa bệnh gấp, còn đưa hẳnviệc đó vào như một điều kiện để EU kí hiệp ước với Ucraina,thế mà sau 1 ngày từkhi dời nhà tù bằng xe lăn, bà Yulia đã nện bước khắp nơi trên đôi giầy caogót, vai thẳng và mái đầu tóc tết kiêu kì ngẩng cao.Quả là trình độ y khoa củaUcraina đáng được xếp hạng nhất nhì thế giới.
Các chính trị gia đúng là có khả năng thiên bẩm,màbà Yulia là một nguời như thế. Bà đẹp và giỏi diễn thuyết, bà lại dũng cảm hứamọi điều rồi sẽ tìm cách thực hiên sau. Và ông Trời thì lại công bằng quá, gươngmặt dân Ucraina thấy đáng tin là cựu vô địch quyền anh của đảng ” Nắm đấm”vì đã nhận quá nhiều vinh quang trên vũ đài chuyên môn, ở vũ đài chính trị ônglại hơi yếu thế, ông không thể nói năng cuốn hút đám đông, vì sống lâu ở nướcngoài nên ông chịu ảnh hưởng phương tây, không thể hứa vung vít cho mọi ngườihài lòng. Nhưng ông quả là đã rất cố gắng.
Bộ ba chính trị gia đã chia nhau: Klitchko có thểlàm tổng thống sau khi quốc hội thông qua việc quay lại hiến pháp năm 2004 (quyềnlãnh đạo không dồn lên vai tổng thống nữa), ông Yashenuk làm thủ tướng vì trongquốc hội đảng ” Tổ quốc” của ông chiếm số đông, đại diện đảng “Tựdo” sẽ làm chủ tịch quốc hội.
Bà Timoshenko xuất hiện làm cả 3 cùng lúng túng, biếtđưa bà ấy vào đâu?
Ván bài tuy đã ù nhưng con gà chưa to, sau khi quansát một hồi bà Timoshenko thấy đây là chính quyền lâm thời, sẽ kết thúc vào15-5 tới và trước mắt tình hình còn vô vàn khó khăn. Cô con gái bà khi mẹ ra tùđang tung tăng nghỉ ở một KS đắt nhất tại Italia đã kịp bay về, đưa mẹ đi thămbà ngoại một vài hôm. Bà Timosshenko quyết định lùi lại một bước, tuyên bốkhông nhận một chân nào trong chính phủ lâm thời nhưng để ngỏ khả năng tranh cửtổng thống trong đợt bầuu cử tới
Thật khó khăn cho võ sỹ chính trị gia Klichko, ngườita nói: không đánh phụ nữ dù chỉ bằng một nhánh hồng, nắm đấm vô song trên võđài chẳng dùng làm gì được nhỉ:)
Câu chuyện thứ 9 – Небесная сотня
Небесная сотня- đội sotnhia trên trời cao ( ngườibiểu tình ở Maidan chia thành từng đội 100 người gọi là Sotnhia, những người rờikhỏi Maidan bay lên thiên đàng tập hợp thành đội Sotnhia bất tử)
Ngày hôm qua 6-3-2014, người thứ 100 đã chia tay chúngta để nhập đội Sotnhia trên cao xanh, thế là đủ quân số và Nebesnaya Sotnhiakhông nhận thêm ai nữa, những người còn lạitrong vài ngàn người bị thương phải về với gia đình và cuộc sống thường ngàythôi, thế giới này còn cần đến các bạn.
Mấy hôm trước mình đưa anh HồngHoàng Đặng Trần ra Maidan, anh ấy đi từ Odessa lên đến Kiev và việc đầutiên là dắt cô cháu sinh viên PhuongMai Nguyen cùng mình ra quảng trường, sương mù dầy đặc và mưa rơi lắc rắc,khói đen vẫn ám đầy các tường nhà, trên tượng đài và cột điện,vài tốp người biểutình thuộc Sotnhia codak số 4 miệng ngậm thuốc ngồi trực bên lều dã chiến chưađược dỡ đi, mấy thanh củi cháy leo lắt trong thùng sắt để xua tan không khí lạnhẩm đầu xuân…
Và hoa, hoa ngập tràn đường phố,hoa ngập quảng trường,hoa trên tay đoàn người từ khắp phía đổ tới. Đã 2 tuần rồi từ ngày kết thúc biểutình, các tử sỹ đã được đưa về đất mẹ nhưng hoa vẫn ngập quảng trường, lấp đầycông sự dựng lên bằng lốp xe cũ. Nến vẫn cháy ngày đêm lung linh cả dưới ánh mặttrời. (Hẳn các bạn sống ở châu Âu đều biết hoa mùa này rất đắt, quả là đắt so vớikhoản tiền lương hưu hay học bổng khiêm tốn của người Ucraina).Chúng tôi đi dọcquảng trường, ngược lên phố Institutskaya nơi diễn ra tuần giao tranh khốc liệt. Lần theo lối đi đầy hoa và nến, mình nghẹn ngào trước những tấm ảnh in vộidán lên từng gốc cây: gốc cây này là một nụ cười của cậu bé sinh viên sinh năm96, gốc cây kia là ánh mắt nghiêm nghị của ông giảng viên đại học thành phốTernopol, và kia chỉ có chiếc mũ nhựa của thợ mỏ vùng Donhetsk, nước mắt rưngrưng mình ngước lên nhìn khách sạn Ucraina, toà nhà kiêu hãnh từ thời xô viết nằmgiữa quảng trường, báo chí đưa tin những kẻ bắn tỉa đã giương súng giết người từtầng cao ngôi nhà đó, lấp ló trong sương cây thánh giá dựng vội trên ban côngkhách sạn, Chúa trời có tha thứ cho những kẻ vô lương?
Mình kể cho anh Hoàng và bé Mai nghe phóng sự mìnhxem trên TV cảnh tiễn đưa đêm 22-2 , nhân dân Kiev và người biểu tình còn lạiđưa họ về quê hương trong tiếng kinh cầu và tiếng nấc nghẹn. Đại diện chính quyềnmới quỳ bên đường làm dấu thánh khi đoàn người đi qua, điều này có lẽ chưa baogiờ xảy ra trong lịch sử. Cũng phải thôi, họ nợ những người đã hi sinh cho vinhquang của
họ đang có, họ đã cùng nhân dân Ucraina bước vàocon đường mới, dù trước đây có là quan chức cũ hay muốn mưu cầu chính trị riêngkhi tham gia Maidan,thì họ cũng sẽ phải thay đổi từ đây.
Mình kể rằng đón các chiến sỹ binh đoàn bất tử tạiquê hương là một bà mẹ trẻ đơn thân của cậu con trai duy nhất ngã xuống năm 19tuổi, là một bà vợ với đàn con 4 đứa bồng bế nhau mang ảnh người cha, là cô bé3 tuổi của người đàn ông goá vợ gửi con cho họ hàng chăm sóc để lên Maidan mấyhôm trước, ông chẳng có lấy một tấm ảnh chụp riêng, trước quan tài ông là ảnhông ôm con gái, cô bé ngơ ngác chỉ lên tấm ảnh gọi Papa… Nỗi đau rất thật, thậtđến mức coi thường mọi nghi ngờ rằng họ là ai mang danh những kẻ bạo động vàgây rối giới truyền thông vẫn đưa tin.( những khuôn mặt này mình sẽ chia sẻ vớimọi người đoạn video đêm đưa tiễn và ảnh mình tự chụp ở cuối bài)
Mình khóc, anh Hoàng như mọi người đàn ông khác nuốtnước mắt vào trong,tần ngần bước lần theo con đường đá xanh đã bị cậy hết gạchđể người biểu tình ném vào cảnh sát khi giao tranh.
Ngẩng đầu nhìn lên có một toán nhà báo đi trước mặtvây quanh người đàn ông dong dỏng cao đầu bạc,anh Hoàng thốt lên Jonh Kerry. Ôngngoại trưởng Mỹ hôm nay đến Kiev để điều tra về sự thật đang diễn ra tạiUcraina.Từ sân bay ông đi thẳng ra quảng trường đặt hoa tưởng niệm trước khilàm việc, cũng như chúng tôi, ông lặng lẽ đi dọc con phố vừa được đổi tên thànhNebesnaya Sotnhia, (bảng tên phố chưa kịp gắn, người dân in vội lên tờ giấy A4dán ở mỗi góc đường)
Ông ngoại trưởng Hoa kì giản dị khiêm tốn, khôngđoàn xe đưa rước, hai nhân viên mặc thường phục đi hai bên và đám nhà báo xúmquanh. Đứng cách ông vài bước nhưng mình không trông rõ, chỉ đoán chắc quang cảnhnày cũng làm ông tin như mình đã tin,và mình muốn mọi người cũng tin rằng chẳngcó đám bạo loạn vô chính phủ nào như truyền thông các nước từng viết.
Trong hàng trăm người đã chết, sinh viên có, trí thứccó, cựu chiến binh và người về hưu, công nhân mỏ,bác nông dân, vài kẻ langthang cơ nhỡ, có thể cũng là vài tội phạm mới ra tù, cậu thanh niên trong nhómTituski… Dù họ là ai và tới đây với mục đích gì,họ cũng đã ra đi từ đây như mộtngười anh hùng (họ có thể rời bỏ bất cứ lúc nào trong cuộc giao tranh tự phátnày, không ai bắt buộc họ ở lại để hi sinh)
Sẽ thật công bằng và nhân văn hơn khi các cảnh sáthi sinh trong lúc làm nhiệm vụ cũng được tri ân như thế,họ là người lính và họđã làm tốt nhiệm vụ được giao( mình nghĩ thế)
Trên trời cao kia, binh đoàn sotnhia hãy phù hộ chođất nước và nhân dân Ucraina,họ tặng cuộc sống của họ để nhân dân đoàn kết lại,họ tặng cuộc sống cho thế hệ tương lai.
Xin trích một đoạn thơ Tố Hữu để viếng hương hồn liệtsỹ:
Có những phút làm nên lịch sử
Có những cái chết hoá thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có những người từ Chân Lý sinh ra.
Xem video ở đây: http://news.bigmir.net/ukraine/795271-Nebesnaja-sotnja-Majdana–v-Kieve-poprocshalis–s-pogibshimi
Các bạn Việt nam ơi, bên cạnh lờichúc cho nhân dân Ucraina, tôi tin là mỗi người ở nhà đều có 1 lời chúc riêngcho các bạn.
HÃY CẨN THẬN NHÉ VÀ HÃY BÌNH AN!
Leave a Reply