Một thanh niên gặp một ông già, vốn là một giáo viên tiểu học về hưu, và hỏi:
- Thầy ơi, thầy còn nhớ em không?
Ông già nói không, người thanh niên liền nói rằng anh ta là học sinh của ông, và ông già hỏi:
- Thế giờ em làm gì?”
Người thanh niên trả lời:
- Em cũng là giáo viên ạ.
- Ồ, vui quá nhỉ, em thành đồng nghiệp với tôi à? Ông già hỏi.
- Vâng, vâng. Trên thực tế, em trở thành giáo viên vì thầy đã truyền cảm hứng cho em muốn được giống như thầy.
Ông già tò mò hỏi vì sao chàng trai trẻ lại quyết định trở thành giáo viên, một nghề khó mà giàu được, lại cũng chả có quyền lực gì. Và người thanh niên kể cho ông ta câu chuyện sau:
Một lần một người bạn cùng lớp của em, cũng là học sinh trong lớp thầy, mang đến lớp một cái đồng hồ mới rất đẹp do bố bạn ấy mua từ nước ngoài về, làm em rất thèm muốn. Bố mẹ em chỉ là công chức nhỏ, đủ ăn là may rồi, không dám mơ đến những đồ vật đắt đỏ. Thế nên đến giờ ra chơi, em đã mở túi của bạn và lấy trộm nó. Em ngây thơ nghĩ là chỉ cần giấu kỹ trong túi mình thì sẽ không ai nhìn thấy. Nhưng hết giờ ra chơi, bạn ấy nhận thấy chiếc đồng hồ đã bị mất và ngay lập tức mách với giáo viên của lớp, chính là thầy.
Sau đó, thầy nói với cả lớp rằng, ‘Đồng hồ của bạn này đã bị đánh cắp trong giờ ra chơi hôm nay. Ai lấy trộm xin hãy trả lại”.
Tất nhiên em không trả lại vì em quá muốn cái đồng hồ ấy. Thầy liền đóng cửa lớp rồi bảo tất cả chúng em đứng dậy, xếp thành một vòng tròn. Thầy sẽ lục túi của tất cả chúng em cho đến khi tìm thấy chiếc đồng hồ. Tuy nhiên, thầy yêu cầu cả lớp hãy nhắm mắt lại, bởi vì thầy sẽ chỉ tìm đồng hồ khi tất cả chúng em nhắm mắt. Chúng em đã làm theo lời thầy.
Thầy đi từ túi này sang túi khác cho đến túi của em thì tìm thấy chiếc đồng hồ. Thầy tiếp tục lục túi của mọi người, và khi kiểm tra tất cả, thầy nói “Hãy mở mắt ra. Chúng ta đã tìm thấy đồng hồ”.
Thầy đã không nói với gì với em và không bao giờ đề cập đến chuyện này nữa. Thầy cũng chưa bao giờ tiết lộ ai đã lấy trộm đồng hồ. Thậm chí thầy không mắng mỏ hay gọi em ra để nhắc nhở.
Ngày đó thầy đã cứu nhân phẩm của em mãi mãi. Đó là ngày đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời em. Nhưng đây cũng là ngày em quyết đình không bao giờ ăn trộm hay làm điều gì phải giấu diếm. Em đã nhận được thông điệp của thầy một cách rõ ràng. Nhờ thầy, em đã hiểu những gì một nhà giáo dục thực sự cần phải làm.
Thầy còn nhớ câu chuyện này không, thưa thầy?
Người thầy giáo già trả lời, “Vâng, tôi nhớ tình huống chiếc đồng hồ bị đánh cắp, mà tôi đã tìm thấy trong túi của một học sinh. Nhưng tôi không nhớ em, bởi vì tôi cũng nhắm mắt khi tìm. Tôi hiểu tất cả học sinh trong lớp, không có em nào có bản chất xấu nên tôi chắc đó chỉ là sự cám dỗ nhất thời của trẻ con. Các em xứng đáng có cơ hội làm lại.”
Đây là bản chất của Giáo dục: “Nếu để sửa sai bạn phải sỉ nhục ai đó thì bạn không biết cách làm Giáo dục”!
Leave a Reply