Tôi là một người nhạy cảm, một sự việc với người khác có thể là khá bình thường lại có thể gợi cho tôi những dự cảm nghiêm trọng. Nhưng chính vì thế, khi tôi chia sẻ với người khác, rất hiếm khi có ai tin tôi, do đó những nhắc nhở của tôi chẳng có tác dụng gì. Rất tiếc là tôi lại quá thường xuyên chính xác, chính xác hơn tôi mong muốn rất nhiều mà tôi lại hoàn toàn bất lực. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ tới câu chuyện về nàng Cassandra, con gái vua Priam, người có tài tiên tri. Khi cả thành Troy đổ ra chào đón chàng Paris đưa nàng Helen về như một chiến lợi phẩm, chỉ có nàng Cassandra ngăn cản, vì nàng đã thấy trước hành động ấy của Paris sẽ làm chồng Helen tức giận, đầy Troy vào thảm cảnh chiến tranh. Nhưng say sưa trong cảm giác chiến thắng, không ai tin nàng cả. Nàng còn bị buộc tội có lời lẽ xui xẻo nên đã bị vua cha đuổi đi, rơi vào cảnh sống lang thang. Số phận đã bắt nàng phải chứng kiến cảnh thành phố quê hương rơi vào tay quân Hy lạp, nhà cửa bị đốt phá, cha mẹ bị giết ngay trước mắt mình mà không thể làm gì được. So với những người gặp nạn khác, nàng còn bất hạnh hơn vì nàng biết trước mà không thể làm gì được!!!
Trong những ngày đầu năm này, khi mọi người đều mong được chia sẻ tin vui thì thế giới lại quá nhiều dấu hiệu bất an. Ngày 28/1, Trump đã ký sắc lệnh cấm nhập cảnh với công dân của 7 nước Hồi giáo, kể cả những người đã có thẻ xanh hoặc visa hợp lệ. Rất nhiều người đã không thể đoàn tụ với gia đình ở Mỹ vì sắc lệnh đột ngột này. Nghe nói sân bay JFK chìm trong sự hỗn loạn vì hàng trăm người khóc lóc, phẫn nộ khi không đón được thân nhân, không biết bao giờ mới được đoàn tụ! Lệnh cấm này theo thóng kê sẽ ảnh hưởng đến hơn 130 triệu người trên thế giới. Dù tình hình khủng bố đã làm rất nhiều người e ngại người Hồi giáo nhưng cấm nhập cảnh hàng trăm triệu con người chỉ vì quốc tịch và tôn giáo của họ thì ngu xuẩn và vô nhân đạo đến không thể tưởng tượng nổi.
Tình cảnh này làm tôi nhớ đến một câu chuyện trong một tiểu thuyết của Remarque (đọc nhiều quá không nhớ quyển nào) đã ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Năm 1939, ngay sau khi trúng cử, không hề có thông báo trước, Hitler đã bắt đầu chính sách thanh trừng người Do thái, mở đầu bằng việc cấm người Do thái kết hôn với người Đức, nếu trái lệnh sẽ bị tử hình. Trước đó Đức là một quốc gia có rất đông người Do thái định cư từ hàng ngàn năm, rất thành đạt và từ lâu họ đã được coi như người Đức, chỉ không cùng tôn giáo, như người Thiên Chúa và Tin lành khác nhau thôi. Lúc ấy có một đôi trai gái vừa đi nghỉ tuần trăng mật về, cô gái là thiên kim tiểu thư của một gia đình quý tộc Đức, một người rất yêu âm nhạc còn chàng trai là một nhạc công lừng lẫy trên toàn thế giới. Họ giàu có, xinh đẹp, nổi tiếng, rất được yêu quý, đang ngồi trong toa hạng nhất của chuyến tàu trờ về lâu đài của mình ở Đức, nơi họ được cả gia đình mong chờ. Trước đó họ đã từng nghe về Hitler và những chính sách của ông ta nhưng vẫn nghĩ là chuyện đó chỉ xảy ra với ai khác chứ không phải những người thượng lưu như họ, nhất là khi họ không hề chống đối ông ta. Không ai ngờ thế giới của họ đã vụn vỡ ngay sau khi tàu qua biên giới vào nước Đức. Một toán lính SS hung tợn nhảy lên tàu đòi kiểm tra hộ chiếu và đòi đuổi chàng trai khỏi toa tàu vì “toa này chỉ dành cho người Đức”. Cô gái phản đối, nói đây là chồng cô. Như sói đói vớ được mồi, đám lính lập tức còng tay người chồng mang đi, với lý do “Anh vi phạm lệnh cấm kết hôn với người Đức và đây là tội tử hình”. Quá bất ngờ, chàng trai phản kháng và bị đánh đập tàn nhẫn trước mặt người vợ mới cưới rồi vẫn bị lôi đi. Cô gái gần như ngất xỉu vì shock, khi đến ga gần nhất cô đánh điện xin gia đình trợ giúp. Bất chấp tiền bạc và mọi mối quan hệ của họ, sau rất nhiều nỗ lực họ chỉ nhận được tin chàng trai đã bị xử bắn ngay ngày hôm đó, xác bị ném vào một nấm mồ tập thể vô danh mà gia đình vĩnh viễn không thể nào tìm được. Cô gái quá đau khổ nên sau đó đã trở thành người mất trí, điều có thể được coi là may mắn vì cô không phải chứng kiến sự tàn bạo của cuộc chiến sau này.
Chuyện có thể có vài chi tiết chưa chính xác vì đọc lâu quá rồi nhưng sự độc ác bất ngờ, dữ dội và vô lý của nó, nỗi xót thương với đôi trẻ vô tội đã ám ảnh tôi khôn nguôi. Trong số những người ngơ ngác trên sân bay JFK ngày hôm qua, có bao nhiêu cặp vợ chồng đã bị chia ly, bao người tỵ nạn phải quay lại nơi tên rơi đạn lạc, bao em bé có thể mất cha mẹ, bao số phận sẽ bị dập vùi không lối thoát vì sắc lệnh vô nhân đạo ấy? Nỗi đau của một người Việt khi biết hàng chục ngàn đồng hương của mình trôi dạt trên biển làm mồi cho cá mập, hải tặc vì bị Lý Quang Diệu xua đuổi đã làm tôi đồng cảm sâu sắc với những người tỵ nạn Hồi giáo không may mắn này.
Xin tất cả chúng ta hãy lên tiếng, đừng bỏ rơi họ. Hãy nhớ câu nói bất hủ của mục sư Đức Martin Niemöller trong Thế chiến 2:
“KHI CHÚNG ĐẾN BẮT
Khi chúng đến bắt những đảng viên Đảng Xã hội, tôi không lên tiếng vì tôi không phải đảng viên Đảng Xã hội. Rồi chúng đến bắt thành viên của Công đoàn, tôi không lên tiếng vì tôi không phải thành viên của Công đoàn. Rồi chúng đến bắt người Do thái, tôi cũng không lên tiếng vì tôi không phải người Do thái.
Cuối cùng chúng đến bắt tôi và không còn lại người nào để lên tiếng giùm tôi!!!”
Hai cuộc thế chiến đã cho ta thấy, khi cái Ấc được tự do hoành hành ở bất kỳ nơi nào thì thế giới này sẽ không còn an toàn với bất kỳ ai!
Leave a Reply