Ái Tình và sự Phản Bội!

0 No tags Permalink

Một câu chuyện tình cờ nghe được làm mình nhớ đến bài thơ này:

 

Thế Là

Tác giả: Lê Nghi Đình Giang

 

Thế là anh tỉnh cơn say

Thế là em chịu đắng cay một đời

Thế là gió thoảng mây trôi

Thế là anh đã quên lời thề xưa

Thế là hết sớm lại trưa

Thế là bão nổi mây mưa ngập lòng

Thế là yêu cũng bằng không

Thế là thương nhớ cũng chồng người ta

Thế là anh đã di xa

Thế là anh đã quên ta mất rồi

Thế là – là thế người ơi

Thế là tình đến để rồi tình đi

Thế là… Còn khóc làm chi

Thế là chôn kín, cười đi với đời

 

Thế là thuyền vẫn chơi vơi

Thế là đã hết một thời bến mơ…

 

Phụ nữ thật đáng thương! Cô gái trong bài thơ này chắc phải là người dám yêu hết mình, tin hết mình vào người mình yêu, không hề tính đếm! Chắc anh ta đã hứa hẹn với cô rất nhiều nhưng tất nhiên là k đủ khả năng thực hiện lời hứa ấy! Nhưng như thế hóa lại hay vì cô gái sẽ không phải thất vọng khi phải chung sống và nhìn “thần tưọng” vỡ vụn ra từng ngày! Và cô k phải mang gánh nặng lương tâm vì phá vỡ 1 gia đình, làm khổ một người phụ nữ từng khờ khạo mà tin anh ta như cô! Trong câu chuyện này, cả hai người phụ nữ đều đáng thương quá!

 

Bài thơ rất lạ, chân thực và chua xót! Lê Nghi Đình Giang là ai nhỉ? Có ai biết gì về cô ấy k?

alt :

No Comments Yet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *