Trộm được bài thơ này từ face của cô em. Bài thơ rất nhẹ nhàng, dễ thương và đã được nhiều bạn gái tán thưởng vì chắc phụ nữ ai cũng dễ bị dụ vào tâm trạng thế này.
GIÁ MÀ LÚC . . .
Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!
NGUYỄN THIÊN NGÂN
https://www.youtube.com/watch?v=4egV4mtIFRs
Mình từng nghe nhiều bài thơ/nhạc như thế này và đã từng rất đồng cảm với nó. Nhưng bây giờ đọc nó chỉ thấy bực mình. Cuộc đời không thể tránh được những lúc thất bại, cô đơn, buồn tủi… nhưng trong cuộc sống bận rộn này, nếu ta không nói ra, bạn bè người thân sẽ không thể biết để giúp đỡ chia sẻ đúng lúc, dù họ có yêu thương ta đến mấy. Và thế là ta tự cho mình quyền đắm chìm và những cảm xúc tiêu cực, để nó hủy hoại mình và oán trách xung quanh, trong khi tất cả chỉ vì ta không bằng một đứa trẻ “khổ quá thì biết kêu lên một tiếng” (Trang Hạ).
Xin phép sửa lại bài thơ chút nhé!
GIÁ MÀ LÚC . . .
Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Biết tự cầm máy lên bấm số gọi một người
Rồi sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Biết đưa tay ra yên lặng nắm tay người
Thì có lẽ mình sẽ vui lên chút
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Chợt nhớ ra một người nhớ mong mình
Để tiếp tục băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Biết gượng lại bảo mình không sao cả
Rồi lại bò theo dấu vết sông thôi
Giá mà lúc mình đang yêu người đó
Biết nâng niu, lưu giữ ánh sao trời
Để đến lúc sa chân vào lưu lạc
Vẫn giữ hoài hơi ấm cố nhân ơi!
NGUYỄN HOÀNG ÁNH
Một người bạn mình đang có một gia đình hạnh phúc với một người chồng mà bạn thần tượng, môt đứa con kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Không may một ngày người chồng mắc bạo bệnh sớm ra đi. Ai cũng bảo bạn không may mắn, nhưng mình lại nghĩ, bạn may mắn hơn nhiều người. Có biết bao người sống cả đời không biết đến tình yêu, hạnh phúc nhưng bạn đã có nó trong 10 năm trời. Bạn còn có đứa con, kỷ niệm yêu quý của người chồng và nhìn thấy anh hàng ngày qua gương mặt đáng yêu của cháu.
Đời vốn không hoàn hảo. Hãy biết thắp sáng đời mình bằng những thanh củi mà số phận đưa lại nhé!
Leave a Reply