Quan điểm về chiến tranh trong bữa tiệc ở nhà Ashley

0 No tags Permalink

Mấy hôm nay người Việt ai cũng bất bình vì sự gây hấn của Trung Quốc. Rất nhiều người yêucầu phải đánh lại và tức là chúng ta sẽ phải đón nhận một cuộc chiến tranh nữa,sau hơn 20 năm ngưng chiến với TQ. Và đây sẽ là cuộc chiến thứ 5 trong hơn 100năm vừa qua. Không ai nghi ngờ lòng yêu nước của người Việt. Chúng ta có thểmất đoàn kết trong hòa bình nhưng lại luôn sẵn sàng sát cánh trong các cuộcchiến. Có điều có nên tham chiến khi chưa chuẩn bị kỹ càng?

Tôi đã đọc Cuốn theo chiều gió lần đầu khoảng năm 1990 và cuốn sách đã mở mắt cho tôi cảvề những điều to lớn như tư duy về cuộc sống, về Đúng/Sai trong đời, tư duy vềChiến tranh/Hòa bình cũng như những điều nhỏ nhặt như nữ tính, giáo dục gia đình, nữ công gia chánh…Hãy cùng tôi đọc lại trích đoạn này nhé!

Scarlet cô đơn giữa cảnh hoang tàn của Atlanta!

Scarlet cô đơn giữa cảnh hoang tàn của Atlanta!

Giữa bữa tiệc ban ngày và cuộc khiêu vũ ban đêm, họ có vẻ thư thái nhẹnhàng. Riêng đám trai tráng vẫn còn giữ được vẻ hăng hái. Đi từ nhóm nầy quanhóm khác, mang theo cái giọng êm dịu của họ, họ đẹp như những con ngựa nòi vàcũng không kém nguy hiểm. Sự uể oải của buổi trưa buông xuống đám đông, nhưngtánh khí được che giấu bên trong có thể chổi dậy giết người trong một giây vàđốt cháy tất cả trong khoảnh khắc. Đàn ông và đàn bà đều đẹp và man dại, tất cảđều có một mầm bạo động trong lớp vỏ dễ thương, và chỉ một chút thôi.
Trời càng lúc càng nóng, Scarlett và mọi người đều hướng về India. Các cuộc đàmthoại tàn dần, giữa không khí yên lặng đó, mọi người nghe rõ giọng giận dữ củaGerald, đứng không xa các bàn ăn, ông đang tranh luận với ông John Wilkes.

− Trời đất! Hòa giải với tụi Yankee hả ? Sau khi bắn tụi vô lại đó ở đồn Sumter? Ôn hòa ? Miền Nam phải chứng tỏ bằng võ lực vì nó không thể chịu đựngsự nhục mạ và việc nó tách rời khỏi Liên bang không phải do lòng tốt của Liênbang mà do chính sức mạnh của nó.

Scarlett thầm nghĩ:

“Thôi rồi, ba đã lôi vụ ấy ra thì rồi mọi người sẽ ngồi đây cho tớikhuya”.

Trong khoảnh khắc, tình trạng mơ mơ màng màng rời khỏi đám người uể oải vàmột cái gì như điện vừa chạy qua. Đàn ông đứng bật lên khỏi băng, khỏi ghế, khoatay múa chân, cố la to để giành quyền trình bày ý kiến của mình giữa sự huyênnáo. Suốt buổi sáng họ không được bàn cãi về chánh trị hay về nguy cơ chiếntranh, vì ông John Wilkes đã yêu cầu đừng làm các bà phiền muộn. Nhưng bây giờ,Gerald vừa hét lên những chữ “Đồn Sumter” tất cả đàn ông đều quên lờikhuyến cáo của gia chủ.

− Cố nhiên chúng ta sẽ đánh!

− Đồ Yankee ăn cắp!

− Chúng ta sẽ hạ chúng trong một tháng!

− Ồ, một người miền Nam có thể đánh gục hai chục tên Yankee!

− Hãy cho chúng một bài học nhớ đời!

− Ôn hòa ? Chúng sẽ không để mình yên ổn đâu!

− Nào, hãy nhìn ông Lincoln sỉ nhục những đặc uỷ của chúng ta.

− Đúng ! Chúng ta bắt họ phải chờ đợi hàng tuần và thề sẽ cho triệt thoáikhỏi Sumter.

− Chúng muốn chiến tranh, mình sẽ làm chúng đau khổ vì chiến tranh.

Và vượt lên trên các giọng oang oang đó là tiếng gào thét của Gerald,Scarlett có thể nghe rõ hết những câu như: “Quyền lợi của quốc gia trênhết” được lặp đi lặp lại nhiều lần, Gerald đã tạo những giây phút thíchthú nhứt, nhưng không phải cho con gái của ông.

Phân ly… chiến tranh… những từ ngữ nầy từ lâu đã quấy rầy nàng nhiều lầnđến nỗi nàng đã thuộc lòng, nhưng hiện tại nàng ghét những tiếng đó vì nó cónghĩa là mọi người sẽ đứng đây hàng giờ để diễn thuyết và nàng sẽ không có dịpgặp riêng Ashley. Dĩ nhiên, sẽ không có chiến tranh đàn ông đều biết như vậy.Nhưng họ thích nói và nghe nói về chuyện ấy.

− Ashley, bạn chưa cho bọn nầy biết ý kiến riêng.

Jim Tarleton từ đám người đang to tiếng quay lại nói với Ashley khiến chàngkhẽ khom mình chào, ra dấu hiệu xin lỗi rồi đứng lên. Chẳng một ai ở đây có thểđẹp bằng chàng, Scarlett nghĩ, trong khi nàng chú ý đến điệu bộ vừa trang nhãvừa hờ hững của Ashley với mái tóc vàng óng và bộ râu dưới ánh nắng mặt trời.Ngay cả những người lớn tuổi cũng ngưng lại để nghe chàng nói:

− Thưa quí vị, nếu Georgia chiến đấu thì tôi sẽ là người đứng trong hàng ngũcủa xứ sở. Nếu không thì tại sao tôi lại gia nhập binh đội?

Đôi mắt xám của chàng mở to và vẻ uể oải thường ẩn hiện trong đó đã biến mấtđến độ Scarlett không khỏi ngạc nhiên vì chưa bao giờ được thấy như thế cả.Ashley tiếp:

− Tuy nhiên, cũng như cha tôi, tôi ước mong những người Yankee để yên chúngta và rồi sẽ không có trận chiến xảy ra…

Chàng đưa tay lên với một nụ cười khi một loạt tiếng nói ồn ào nổi dậy từnhóm anh em Fontaine và Tarleton.

− Vâng, vâng, tôi biết là chúng ta đã bị họ lăng mạ và lừa dối nữa… nhưngnếu đặt địa vị chúng ta vào phía Yankee, thử hỏi thái độ chúng ta sẽ ra sao nếucó người muốn ly khai Liên bang? Có lẽ cũng đến thế thôi. Hiển nhiên là chúngta sẽ không ưa việc đó. Chúng ta không nên quá nóng nảy và nên tránh bất cứcuộc chiến tranh nào . Phần lớn những sự đau khổ của thế giới đều do chiếntranh gây ra. Và khi chiến tranh kết thúc, không ai hiểu được tại sao nó đã xảyra.

Scarlett khịt mũi . May cho Ashley là chàng đã có sẵn lòng dũng cảm không aichối cãi, bằng không, rắc rối có thể xảy ra. Giữa lúc nàng nghĩ thế, nhiềugiọng nói bất bình Ashley nổi lên hung hãn.
Dưới vòm cây, lão điếc ở Fayetteville bấm vào tay India:

− Chuyện gì vậy? Họ đang nói gì đó?

Chấp hai bàn tay làm ống loa kê sát vào tai ông lão, India nói to:

− Chiến tranh ! Họ đòi đánh bọn Yankee!

− Chiến tranh! Vậy hả?

Và ông quờ quạng tìm chiếc gậy và đứng bật ra khỏi chiếc ghế với tất cả dũngkhí từ lâu ông chưa dùng tới. Ông nói với India:

− Tôi sẽ nói với họ về chuyện chiến tranh. Tôi đã từng đánh giặc.

Kể ra rất ít khi lão McRae có dịp để nói về chiến tranh bởi vì phái nữ tronggia đình lão không một ai chịu nghe. Lão điếc khập khểnh bước mau tới đám đông,tay vung gậy, miệng hét vang. Và bởi vì không thể nghe được bao nhiêu tiếng nóiquanh mình, chẳng mấy lúc lão đã làm chủ tình hình thật dễ dàng.

− Nè, mấy cậu trai tráng, anh hùng rơm, nghe đây. Mấy cậu đừng hòng đánhgiặc. Tôi đã đánh giặc rồi và tôi biết rõ. Tôi đã dự trận Seminole và còn cóthật nhiều người đã từng đánh trận Mễ tây cơ nữa. Tất cả mấy cậu không ai biếtchiến tranh là cái gì đâu. Mấy cậu tưởng đó là dịp để phóng ngựa đẹp, để chocác cô gái ném hoa vào người mình rồi trở về như một vị anh hùng . Không, khôngphải vậy đâu! Đó là đi vào đói khát, rồi mắc bịnh trái, sưng phổi và đau ruột,đau gan. Thưa Ngài, đúng vậy. Chiến tranh làm gì đối với ruột gan của người ta?Kiết lỵ và nhiều thứ na ná…
Nghe những tiếng ruột gan, kiết lỵ … các bà các cô đều đỏ mặt. Lão McRae làngười còn sót lại của thời kỳ ăn nói sống sượng nhứt vùng nầy, cũng giống nhưbà cô Fontaine vẫn cứ thản nhiên ợ lớn trước mặt mọi người. Đó là cái thời kỳmà tất cả đều muốn quên đi.
Người con gái của lão điếc đẩy con bé đứng bên cạnh:

− Chạy mau, kéo ông ngoại về.

Trong tất cả các nhóm người quần tụ dưới các gốc cây, các cô gái đang cườiđùa thoả thích, đàn ông con trai cãi vã hăng say, chỉ có một người là vẫn giữnguyên vẻ trầm lặng. Scarlett đưa mắt về phía Rhett Butler đang đứng dựa mộtthân cây, hai tay thọc sâu trong túi quần. Hắn đứng một mình từ lúc ông Wilkesrời nơi đó và chẳng nói một lời trong khi cuộc tranh luận càng lúc càng nóngsốt. Dưới bộ râu mép đen tỉa sát, vành môi đỏ của hắn như bĩu ra và ánh mắt đenngời long lên một chút khinh ngạo – sự khinh ngạo như của một người lớn đangnghe trẻ con khoác lác. Đối với Scarlett thì nụ cười của hắn quả là khả ố. Hắnvẫn đứng yên cho tới khi Stuart Tarleton, mớ tóc đỏ rối nùi và mắt long sòngsọc, lặp lại câu:

− Nầy, chúng ta có thể nuốt chửng chúng trong một tháng! Người hào hoa baogiờ cũng chiến đấu giỏi hơn bọn đê tiện. Một tháng … chỉ một trận …

Rhett Butler bỗng nói chen vào:

− Thưa quí vị!

Với giọng nói chứng tỏ sinh quán ở Charleston, hắn tiếp lời nhưng vẫn giữ nguyênthế đứng và cũng chẳng rút tay ra khỏi túi quần:

− Chẳng biết tôi có được phép góp ý không?

Điệu bộ và ánh mắt hắn là cả một sự khinh mạn – sự khinh mạn được che đậybởi lời lẽ lễ độ khiến thái độ chung của hắn có chút gì hài hước.
Tất cả đều quay lại nhìn hắn với sự biểu lộ chập nhận đúng theo phép lịch sựđối với một người ngoại cuộc.

− Trong quí vị ở đây có ai nhận thấy rằng kể từ giới tuyến Mason-Dixon trởxuống miền Nam, chúng ta chẳng có một xưởng chế tạo đại bác nào cả không? Có ainghĩ tới số lò đúc thép quá ít ỏi không? Quí vị có nghĩ tới chuyện chúng tachẳng có lấy một chiếc tàu nào trong khi cả hạm đội Yankee có thể phong toả hảicảng của chúng ta trong vòng một tuần chưa? Như vậy làm thế nào để chúng ta bánbông vải ra nước ngoài? Nhưng – dĩ nhiên và chắc chắn là quí vị đã nghĩ tớinhững chuyện đó rồi.

Scarlett tím mặt:

− Ủa, bộ hắn tưởng tất cả thanh niên ở đây đều là một lũ ngốc cả sao !

Hiển nhiên không phải chỉ một mình Scarlett bất bình, bởi vì đã có một sốđông trai tráng đang hất càm tới trước. John Wilkes bước mau tới chỗ RhettButler dường như muốn chứng tỏ với tất cả rằng người vừa nói là khách của ôngvà hơn thế nữa, còn có sự hiện diện của nữ giới .
Rhett Butler nói tiếp :

− Vấn đề phiền toái đối với người miền Nam chúng ta là ít khi đi xa, và dùcó du lịch đi nữa, chúng ta cũng không lợi dụng dịp đó để học hỏi được baonhiêu. Dĩ nhiên là quí vị có mặt ở đây đều đã có du lịch. Nhưng quí vị đã nhìnthấy được gì? Âu châu, Nữu ước, Philadelphia, và dĩ nhiên là quí bà đã từng tớiviếng hồ Saratoga nổi tiếng (hắn hơi nghiêng mình về phía nữ giới ngồi dưới vòmcây). Quí vị đã ngụ tại các khách sạn, tới viếng các viện bảo tàng, tham dựnhững cuộc khiêu vũ và vào các giải trí trường. Và quí vị trở về với sự tintưởng là chẳng nơi nào so sánh được với miền Nam nầy cả. Phần tôi, tuy sinhtrưởng ở Charleston, nhưng đã có dịp sống qua miền Bắc mấy năm sau nầy…

Hắn cười để lộ hàng răng trắng toát như đã nhận ra rằng mỗi ngườicó mặt ởđây đều biết rõ vì sao hắn phải rời bỏ Charleston, đồng thời cho thấy là hắnbất cần dầu họ biết . Hắn nói tiếp:

− Tôi đã nhìn thấy nhiều thứ mà toàn thể quí vị chưa được thấy. Hàng ngànngười di cư sẵn sàng chiến đấu cho quân Yankee chỉ để được no bụng hoặc để lấymột vài đô la. Tôi đã nhìn thấy các cơ xưởng, các lò đúc, các xưởng đóng tàu,mỏ than và mỏ sắt… tất cả những gì chúng ta chưa có. Tất cả những gì chúng tacó chỉ là bông vải, bọn nô lệ và lòng cao ngạo. Họ sẽ nuốt chửng chúng ta trongmột tháng.

Giữa không khí căng thẳng, tất cả đều lặng thinh. Rhett Butler rút chiếckhăn tay bằng lụa trong túi áo ra và ung dung phủi bụi trên tay áo. Rồi cótiếng xôn xao đầy đe doạ nổi lên từ đám đông và dưới vòm cây vang ra nhữngtiếng xì xầm như ong vỡ tổ. Mặc dầu vẫn còn nóng mặt vì giận tức nhưng có mộtcái gì bên trong hộ óc thực tế của Scarlett cho nàng nhận thấy ngay là conngười đó có lý. Thật vậy, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một cơ xưởng máy, hoặcnghe ai nói nhìn thấy một cơ xưởng. Nhưng, dù đó là sự thật, hắn cũng khôngphải là một kẻ hào hoa phong nhã khi nói ra như thế… và nhứt là giữa một chỗhội hè, nơi mà mọi người đều nghĩ tới chuyện giải trí.

Stuart Tarleton nhíu mày, xốc tới, sát gót anh ta là Brent. Stuart gằngiọng:

− Thưa ông, ông muốn nói gì?

Rhett nhìn cậu ta rất lễ phép, nhưng ánh mắt vẫn ngạo nghễ:

− Tôi muốn nói đến điều mà Nã Phá Luân… cậu có nghe nói về ông ấy chưa?… đã có lần nhận định rằng “Thượng đế chỉ đứng về phe của đoàn quân mạnhnhứt”.

Và quay sang John Wilkes, hắn thật sự lễ độ:

− Ngài có hứa sẽ cho tôi viếng qua thư viện. Nếu tôi xin ngài một ân huệđược tới đó ngay bây giờ, ngài thấy thế nào? Tôi ngại là sẽ phải trở lạiJonesboro ngay chiều nay để tính toán công việc.

Hắn xoay người hướng về phía đám đông, đánh chụm gót giày lại rồi nghiêngmình chào như một khiêu vũ sư, một cái chào duyên dáng và mềm mại so với mộtthân hình vạm vỡ, đồng thời cũng xấc xược không kém như một cái tát vào mặt.Rồi ngẩng cao đầu, hắn đi qua sân cỏ với John Wilkes, và tiếng cười cao ngạocủa hắn vẫn còn vọng tới tai nhóm người ở bàn ăn”.

(Cuốn theo chiều gió chương 6)

 

Bạn là ai trong câu chuyện này? Và bạn nghĩ gì khi Tổ quốc lâm nguy?

alt :

No Comments Yet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *