Mình vừa trải qua một chuyến đi dài rất đáng nhớ đến một đất nước xa xôi và xinh đẹp. Chuyến đi có nhiều trải nghiệm rất vui, là chuyến đi dài đầu tiên cùng nhau sau khi hai vợ chồng nghỉ hưu, coi như món quà tặng nhau. Trước đó bọn mình cũng có nhiều chuyến đi chung nhưng thường cùng con cái hoặc kết hợp công việc nên không thật sự hoàn toàn cùng nhau. Đây là lần đầu tiên gần như hoàn toàn làm gì cũng cùng nhau, vì nhau nên kết nối cũng tốt hơn. Chuyến đi cũng giúp bọn mình kết nối cùng nhiều bạn bè, sinh viên cũ, cho mình nhiều trải nghiệm ngọt ngào. Năm nay mình tròn 60, sau đây cuộc đời sẽ chuyển sang một giai đoạn khác, những trải nghiệm đó sẽ giúp mình có thêm niềm tin, niềm vui để bước tiếp. Về nhà con cháu tíu tít kéo qua, đóng đô cùng ông bà mấy ngày, cũng rất vui vẻ.
Chưa đầy hai tuần sau đó mình lại lên đường theo lớp ABG Education 2 mà mình là chủ nhiệm trong một hành trình 4 ngày theo một kiểu hoàn toàn khác. Chúng mình đến Con Cuông, một vùng ít được biết đến ở Tây Nghệ An, còn khá nghèo và lạc hậu để thăm Vườn Quốc gia Pù Mát và trưởng tiểu học Môn Sơn 2, như một trải nghiệm trước tốt nghiệp cho các học viên. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác, đường đi khá gian nan, điều kiện ăn ở tối thiểu và cảnh khó có thể nói là đẹp. Hơn nữa, nếu chuyến đi trước mình gần như tự do thiết kế chương trình theo nhịp sống của bản thân, ăn uống ngủ nghỉ rất thư giãn thì chuyến đi này là chạy theo học viên, toàn thanh niên đầy sức sống, trong điều kiện sống khác biệt. Dù mình rất cẩn thận nhưng đến ngày cuối cũng khá hụt hơi, đành chấp nhận là dù nhiệt huyết mình không kém chúng nó nhưng thân thể thì không phải vậy. Tuy nhiên, cảm xúc tích cực sau chuyến đi gần như không kém chuyến trước. Nhìn những người trẻ nhiệt huyết cống hiến cho cộng đồng, dấn thân vào những cảnh sống chân thực dù khó khăn, cảm giác biết ơn cuộc đời lại tràn ngập trong mình. Thế nên mình luôn muốn lên đường vì sau khi lên đường mình thấy yêu đời hơn, có thêm niềm tin để làm những gì mình muốn.
Về đến nhà, đúng lúc ông lão lên đường về quê và bọn trẻ bỏ đi hết, lúc đầu thấy khá hụt hẫng. Nhưng sau một đêm ngủ mê mệt, tỉnh dậy mình thấy rất thư thái khi chỉ còn một mình, không ai hỏi han gì nhưng cũng không bị ai quấy rầy cả. Mình từ từ dọn dẹp nhà cửa, ăn sáng, nghe mấy podcast phỏng vấn mấy tác giả mình ưa thích mà chưa có thì giờ nghe trước đó. tưới cây, ngắm hoa, thấy như tâm hồn từ từ lành lại.
Ngẫm lại mình thấy từ lâu mình đã khám phá ra là mình trông có vẻ rất extravert (cởi mở, quảng giao) nhưng thực tế lại rất introvert (khép kín). Mình không thể sống hay làm việc theo nhịp độ hay cách của người khác, vì thế mình rất sợ đi tour hay đi công tác theo đoàn vì trong quá trình ấy, mình hoàn toàn không có quyền tự quyết, sống như cá trong bể kính. Không phải vì mình có gì phải giấu diếm, đảm bảo mình có thể công khai liệt kê từng phút trong cuộc đời mình, chỉ là khi không có sự riêng tư hay tự quyết, năng lượng của mình như bị rút cạn. Kể cả khi ở nhà với chồng con, ngoài những giờ sinh hoạt chung, mình cũng thường ngồi một mình trong phòng để làm việc, nghỉ ngơi hay nhiều khi chỉ để xem TV hay nghe nhạc một mình. Những lúc ngồi một mình ấy sẽ giúp mình thư giãn, để có thể hoà mình với mọi người sau đó. Nếu không có thời gian một mình ấy, mình không thể suy nghĩ hay viết lách gì cả nhưng trong giao tiếp đôi khi cũng bất tiện khi mọi người thấy mình có vẻ không hoà đồng. VD nhu cầu buôn chuyện của mình rất ít, trong các buổi liên hoan hay tụ tập, mình chỉ có thể ngồi tối đa là 1.5h vì cảm thấy mệt mỏi, phí thời gian, dù xung quanh toàn người thân hay bạn bè lâu năm. Phải tụ tập càng lâu thì về mình phải nghỉ càng nhiều, mệt còn hơn lên lớp nữa. Tuy nhiên, khi tham gia các sự kiện mà mình thích như hội thảo, talkshow của những diễn giả ưa thích hay đi làm diễn giả, mình lại không có cảm giác ấy, vì cảm thấy bổ ích, thu được nhiều kiến thức, năng lượng tích cực. Thế nên trông mình có vẻ thoải mái khi ở chỗ đông người nhưng thực tế còn tuỳ, hihi.
Một điểm nữa là khác với sự lắm mồm, thích thể hiện của mình, thực tế mình không có nhu cầu làm người nổi tiếng, thậm chí còn sợ nó. Đã có thời mình được khá nhiều người biết đến, cứ ra đường là nhiều người nhận ra, đến bắt chuyện. Lúc đầu mình cũng thinh thích (ai mà chả có chút hư vinh) nhưng sau đó mình chỉ thấy phiền. Nổi tiếng ở VN thường thu hút nhiều kẻ vô công rồi nghề hơn là người tử tế, sẽ làm mình mất thêm thời giờ vào những giao đãi vô bổ mà mình đang muốn tránh, chưa kể rủi ro bị những người ác ý dòm ngó. Tất nhiên nổi tiếng cũng có cơ hội kiếm tiền, từng có vài nhãn hàng đến tìm mình nhưng mình sớm nhận ra công việc đó không hợp với mình. Mình chỉ có thể viết những gì mình thực sự trải nghiệm và ưa thích, độc giả của mình thường là cựu sinh viên, bạn bè, người quan tâm đến kiến thức, giáo dục… không phải là người tìm kiếm thông tin mua hàng, ưu tiên tiêu dùng của chúng mình cũng khác nhau. Vì thế, thỉnh thoảng nếu mình có review gì đó thì đó là trải nghiệm thật sự của mình, có khen có chê chứ không luôn luôn khen. Vì thế được mình review chưa chắc đã vui, hihi.
Viết đến đây chắc có nhiều bạn không tin, nếu không thích nổi tiếng, không thoải mái ở chỗ đông người thì nói lắm thế làm gì, nhất là khi nói những gì có thể gây khó khăn cho bản thân. Đó chỉ là vì mình thấy điều đó cần được nói ra, có thể là do nhu cầu chia sẻ của bản thân (như bài lảm nhảm này), có thể để minh oan/bảo vệ một ai đó hoặc chỉ là thêm một góc nhìn, thêm thông tin/kiến thức mà mình nghĩ có thể có ích cho ai đó. Chắc mình làm giáo dục lâu ngày đến thành bản năng rồi, đi nhiều, đọc nhiều, nghiên cứu nhiều cho mình thấy người Việt có rất nhiều ưu điểm như khá chăm chỉ, háo hức với cái mới, không hài lòng với thực tại nhưng xã hội Việt Nam lại không phát triển lành mạnh được vì bị nhiều định kiến, thích nhìn vấn đề một chiều, lại bị văn hoá và truyền thông đầu độc quá nhiều. VD nếu bạn mở trang tin mới của Google tiếng Việt, bạn sẽ thấy toàn những thông tin kiểu “đám cưới sang chảnh của anh A chị B”, mổ xẻ đủ thứ vớ vẩn như “họ là định mệnh của nhau abc”, tiếp đến sẽ là “mẹ chồng, nàng dâu”, “chị dâu em chồng”, “chồng ngoại tình phải làm gì” cứ như thế giới chỉ có những chuyện ấy là đáng quan tâm và những quan hệ kiểu ấy vĩnh viễn là đáng sợ. May mắn lắm thì có tin kiểu “thủ khoa bỏ trường X chọn trường Y”, mặc định đó là dũng cảm hay “TS bỏ lương tiền tỷ trời Tây về VN” mà không biết tiền tỷ ở Tây có khi chưa bằng trăm triệu ở VN… Nhiều khi mình không hiểu sao team của cty như Google lại chọn những tin kiểu ấy, càng đọc càng tụt hậu mà thôi. Không phải không có những người viết tích cực ở VN nhưng hình như truyền thông cố tình bỏ qua họ. Chính vì vậy, mình muốn góp một tiếng nói để giúp ai đó có được một cái nhìn đa dạng hơn. Know One – Teach One, chỉ cần giúp được ai đó có tư duy tích cực hơn, mở mang hơn, có thêm sự lựa chọn cho cuộc đời là mình vui rồi. Thế nên bạn thích đọc mình thì mình rất vui nhưng không thích thì cứ next thôi.
HẸN GẶP CÁC BẠN TRONG NHỮNG LẦN LẢM NHẢM TỚI!
December 27, 2022
Cháu yêu thích những chia sẻ của cô lắm cô ơi! Chúc cô sức khỏe và luôn vui tươi ạ!
June 19, 2024
Cám ơn bạn. Sry là đến giờ mới thấy còm này. Chúc bạn mọi điều tốt lành!