Hồi học tiểu học, nhờ đạt danh hiệu “học sinh giỏi thành phố”, tôi được tham gia trại hè ở Đồ Sơn 3 ngày. Chúng tôi được học múa, hát, tắm biển và đấy là lần đầu tiên tôi được mặc áo tắm dù chỉ là của mẹ tôi may cho bằng cách chữa lại từ một áo cũ của mẹ tôi.
Bài hát tôi nhớ nhất là một bài nghe đâu do một nhạc sĩ của Hải Phòng sáng tác:
“Khi cô chú hỏi em em hằng mến yêu nơi đâu
Em nói rằng đây Hải Phòng biết bao thân yêu
Khi cô chú hỏi em nơi nào em gắn bó
Em đáp tấm lòng em với Cảng thiết tha sớm chiều
Hải Phòng ơi, trên trời xanh quê ta
Xi măng toả khói trắng cuộn bao la
Vui sao tiếng sóng biển ngày đêm
Từ bốn phương trời tàu cập bến còi vang
Biển Đồ Sơn, bát ngát đồng muối trắng
Cánh buồm ra khơi chói chang ánh nắng
Em đi giữa đất Hải Phòng ta
Lòng những tự hào mảnh đất quê nhà”.
Bài hát này quá cũ và không nổi tiếng nên giờ search không tìm thấy ở đâu cả. Xem lại thấy lời bài hát quả là còn đôi chỗ ấu trĩ như “Xi măng toả khói trắng cuộn bao la” hại môi trường muốn chết hay Đồ Sơn mà chỉ “bát ngát đồng muối trắng” thì gay quá. Nhưng toàn trẻ em, nhạc điệu bài hát lại phơi phới, bạn lĩnh xướng tên Kim Anh thì phải, khá xinh (nghe nói là con gái nhạc sĩ) và còn biết chơi đàn arcodeon nữa. Tất cả đã để lại trong mình một kỷ niệm đẹp!
Đã bao lâu không còn nghe bài hát ấy, chiều nay đứng trên sân thượng nhìn ra biển, tự dưng những lời ca này lại vang lên trong đầu.
BỞI VÌ, BÀI HÁT ĐÂU CHỈ LÀ NỐT NHẠC!!!
Leave a Reply