For my daughter and her friends!
Con gái yêu của mẹ!
Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoắt bây giờ con đã 18 tuổi. Mới ngày nào con còn là cô bé bé xíu, sinh ra có 3.05kg (so với thành tích của bà ngoại sinh mẹ là con đầu lòng nặng 3.5kg. cậu con là 3.8kg còn cô Út là 4.05kg – ôôôôôôô!!!), thì mẹ con mình quả là khiêm tốn. Lúc sinh ra mắt con đã rất đen và rất to mồm. Con là con đầu của bố mẹ nên dù còn rất khó khăn, nhưng tình cảm bố mẹ giành cho con thì không lời nào nói hết! Chắc con cũng biết thế nên ngay từ đầu đã ra sức bắt nạt bố mẹ thật lực. Con khó ăn, khó ngủ, không theo ai cả trừ mẹ ra nhưng bố mẹ không có một lời phàn nàn. Lúc ấy cuộc sống chưa bận rộn lắm nên bố mẹ có nhiều thì giờ giành cho con, điều mà em con không có được! Mẹ cứ ngồi ngắm con hàng giờ không biết chán. Còn bố con thì mỗi điều con muốn đều là mệnh lệnh, làm mẹ phát tức lên vì “phản sư phạm”quá. Cũng may, con khỏe mạnh, cứng cáp và nhanh nhẹn. Hồi đó bố con hay đi công tác nên chủ yếu chỉ có hai mẹ con mình sống với nhau. Đã bao lần mẹ nhìn con mà tự nhủ: “Nhờ có con mẹ mới vượt qua được bao khó khăn, buồn khổ của cuộc đời để bước tiếp. Mong hai mẹ con mình sẽ bên nhau suốt đời”.
Rồi con lớn lên, dần trở thành người trợ giúp cho mẹ trong nội trợ, chăm sóc em… Con và mẹ còn cùng sẻ chia niềm đam mê với ca nhạc, văn học. Mẹ vẫn hy vọng chúng ta sẽ sẽ luôn bên nhau, sẽ là bạn của nhau suốt đời. Vẫn biết cuộc đời bên ngoài nhiều gió mưa, bão tố nhưng mẹ vẫn mong đôi cánh nhỏ nhoi của mẹ sẽ che chở cho con được lâu lâu một chút. Mẹ đã huấn luyện để con tự lập được nhưng mẹ lại vẫn mong được che chở cho con. Nhưng quy luật của cuộc sống mà, con đã 18 tuổi, đã lớn bổng lên thành một cô thiếu nữ. Nhìn con xúng xính trong tấm áo dài, xỏ chân vào đôi giày cao gót, quà tặng của bố mẹ ngày con tốt nghiệp PTTH, mẹ biết là con đã không còn chỉ muốn nằm trong vòng tay mẹ nữa. Con đã biết mong chờ lời khen của một người, của nhiều người bạn khác giới. Mẹ cũng đã từng là thiếu nữ, mẹ hiểu sự diệu kỳ cũng như khó khăn của thời gian ấy, nhưng thật khó để truyền đạt lại cho con. Tuổi trẻ luôn hiếu thắng và tự ái, thật khó để làm con tin rằng những gì con cảm nhận bây giờ, trước con và sau con, triệu triệu cô gái đều cảm thấy. Nhưng số những người được hạnh phúc từ những cảm xúc ấy lại vô cùng ít ỏi. Có quá nhiều lý do để khởi sự “yêu”, ví dụ như:
1. Vì tự dưng thấy “thinh thích” khi có “người ấy” nhìn mình
2. Vì tự dưng đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt ai đó
3. Vì tự dưng tim đập dồn dập khi bắt gặp “người ta” nhìn mình
4. Vì tự dưng thấy nhơ nhớ khi không gặp “người ta”
5. Vì trước kia mình ăn mặc, nói năng thoải mái nhưng bây giờ lại muốn chải chuốt vì một người nào đấy
6. Vì khi bước vào cả lớp đầy người nhưng đối với mình lại vô cùng trống trải khi biết là “người ta” không có ở đấy!
7. Vì một lý do rất “chuối củ” là “chúng nó” có đôi hết rồi mà mình thì “một mình”!
8. Vì “đối tượng” đẹp trai (lý do này hồi mẹ, hay ít ra là với mẹ thì không thấy, nhưng bây giờ có vẻ quá phổ biến).
9. Vì bên “hăn ta” mình tự dưng thấy như bay bổng vậy, hạnh phúc vô cùng.
10. Tổng kết lại, chỉ vì mình đã lớn như bài thơ dưới đây của Nguyễn Bính đã nói:
Không biết làm sao phải lấy chồng
Năm xưa em bé tuối mười ba
Em được mẹ yêu quý nhất nhà
Sống giữa tình thương thơ mộng quá
Tháng ngày mê mẩn bướm cùng hoa
Em ngoan ngoãn lắm, rất vâng lời
Thỉnh thoảng chỉ hay hờn mát thôi
Mẹ cười âu yếm: “Sau khôn lớn
Đi lấy chồng rồi dỗi với ai?”
Em ghét từ lâu chuyện lấy chồng
Một mình có phải nhẹ nhàng không?
Tha hồ thơ thẩn, tha hồ rảnh
Chẳng phải vì ai đợi – chờ – mong
Không biết làm sao phải lấy chồng?
Dại gì đi ở với đàn ông
Xa mẹ xa cha, thôi em chịu
Không lấy chồng đâu, nhất định không…
Năm nay em đã lớn khôn rồi
Mái tóc chùng buông chấm quá vai
Ửng chín dậy thì trên má lúm
Nụ cười duyên dáng dưới đôi môi
Nghĩ chuyện năm xưa lại nực cười
Em ngây thơ quá chẳng bằng ai
Khóc cười giận dỗi vô duyên thế
Có biết gì đâu – nũng nịu hoài
Em ghét từ lâu chuyện lấy chồng
Một mình có phải nhẹ mình không
Tha hồ thơ thẩn, tha hồ rảnh
Không khổ vì ai, chẳng nhớ nhung
Cứ sống cô đơn thế khỏi phiền
Chiếu dài giường rộng chẳng ai chen
Không, em nhất định, không đâu nhé
Em hứa rằng không đấy, đợi xem
Soi gương bỗng thấy tóc em dài
Vương vương rủ xuống rối bên vai
Hững hờ lấy lược ra toan gỡ
Nhưng gỡ làm chi – đẹp với ai
Đã bảo rằng em thích độc thân
Mà lòng riêng vẫn cứ bâng khuâng
Ô hay! Lạ quá làm sao thế
Rõ ghét ông trời đến oái oăm… “
Nói cho cùng, theo bài thơ ấy thì con gái mẹ bây giờ đã lớn lắm rồi. Các con may mắn hơn thời xưa, được tự do yêu chứ chưa phải lấy chồng. Nhưng tình yêu cũng là một chuyến hành trình đầy gian nan và rủi ro. Vì vậy, mẹ mong rằng trước khi bước vào chuyến đi hệ trọng ấy, con và các bạn con hãy dừng lại đôi chút, nghĩ xem “Vì sao mình lại muốn yêu người ấy?” Vì ở tuổi các con, tình cảm còn mang nhiều cảm tính mà tình yêu lại là one way jouney, khi con đã bắt đầu sẽ không bao giờ quay lại được điểm khởi đầu nữa. “Tình yêu đầu tiên – Trò chơi cuối cùng”. Đừng để trò chơi ấy lấy đi sự vô tư, trong trẻo của con nếu con không chắc về tình cảm của cả hai bên. Hãy nghĩ xem người bạn trai của con và cả con nữa, có thể giành cho những tình cảm như câu chuyện dưới đây không:
“Lý do để yêu???
Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
– Tại sao anh yêu em?
– Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lý do chứ! – chàng trai trả lời
– Không có lý do gì tức là anh không yêu em
– Em không thể suy diễn như thế được
– Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy.
– Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình:
“Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em.
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải lý do giúp anh có thể yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa
Đấy, em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em. Em có cần lý do nào nữa không em yêu”.
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lý do nào nữa. Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lý do đâu bạn ạ!”
Đúng, tình yêu không cần lý do. Nó chỉ cần tình cảm và sự hy sinh cho nhau, cần trách nhiệm và cam kết với nhau và vô vàn điều khác nữa mà chỉ có được khi người ta đã trưởng thành. Vì vậy, mẹ không trách khi ở tuổi này các con có “chút vấn vương”, nhưng mong các con hãy giữ đúng giới hạn để tình cảm và cả cuộc sống của các con được tươi vui, trong trẻo như nó đáng có. Nhớ rằng:
“Hãy cứ là Hoa, xin đừng là “Trái”
Hoa nồng thơm mà Trái lắm khi chua!”
Chúc con và các bạn cùng lứa tuổi có được một tuổi trẻ vui tươi và một Tình Yêu đẹp!
Leave a Reply