Hồ Gươm có một Cụ Rùa
Cụ lặn dưới nước bốn mùa triền miên
Cụ mong cuộc sống bình yên
Họ hàng Cụ đã thăng thiên hết rồi
Không phải họ chết già đời
Mà chết vì bị con người… nấu ăn
Thò lên là chết nhăn răng
Thế nên Cụ chỉ ngắm trăng đáy hồ
Thế rồi lễ hội lễ hè
Người đông như nước ngựa xe đầy đường
Đèn đuốc sáng rực phố phường
Tháp Rùa cũng được phô trương: đầy đèn
Người ta sục sạo hồ lên
Kéo hàng búi cáp giăng đèn kết hoa
Hình như là điện ba pha
Hình như điện hở nên là: Cụ đau
Tuổi già không chịu được lâu
Cụ ngoi lên cạn Cụ cầu bình an
Thế rồi ầm ỹ xóm làng
Đồn nhau đại lễ Cụ mang điềm lành
Bốn bề đèn sáng chói lòa
Xung quanh mấy khối đài loa to đùng
Trống chiêng họ gõ thùng thùng
Cỏ cây dẫm đạp tứ tung quanh Hồ
Người bị “chém” – kẻ mất đồ
Người thì đau đớn nhìn “bồ” bị chen
Vài phút nghe nhạc ngắm đèn
Rồi thì hàng tiếng phải len để về
Người đi lúc nhúc bốn bề
Cụ Rùa nằm giữa tái tê cõi lòng
Tai ù mắt chói lưng còng
Cụ mong nhanh hết để không giật mình
Không quen cái cảnh linh đình
Không quen nghe nhạc xập xình loi choi
Thế này liên tục chắc… toi
Sợ ko còn sức để ngoi lên bờ
Cụ thích Hà Nội khác cơ
Cụ thích cái cảnh nên thơ mỗi ngày
Hà Nội như thế mới hay
Thăng Long không cứ phải bay rợp trời
Hà Nội danh tiếng khắp nơi
Đất “phi chiến địa” lâu đời xa xưa
Thế mà Đại Lễ kinh chưa
Rầm rộ như thể là vừa chiến tranh
Cụ mong Đại Lễ qua nhanh
Cụ sợ Hà Nội biến thành Công viên
Hà nội là đất bình yên
Là mây lãng đãng đi liền với thơ
Hà Nội thay đổi từng giờ…
Leave a Reply