Thế nào là “Người mẹ đích thực”?

null

Mấy ngày nay, các gia đình tán loạn vì kết quả thi ĐH của con. Mặc dù đề thi được đánh giá là dễ hơn mọi năm nhưng cũng có rất nhiều gia đình vỡ mông. Ở VN thi cử không chỉ là chuyện của thí sinh mà là của cả gia đình, thậm chí dòng họ. Ngày công bố điểm thi có thể là ngày mở hội nhưng cũng có thể là ngày chôn vùi ước mơ của không chỉ thí sinh mà cả đại gia đình. Và ngay cả khi thí sinh đã đạt điểm cao cũng phải đối mặt với những kỳ vọng quá mức làm em rất khó chọn được con đường đúng đắn cho mình.
Tình cờ mình được một người bạn cho xem bản dịch cuốn “Mẹ Mỹ nuôi con thật nhàn” (Nguyên văn là 12 Simple Secrets Real Moms Know: Getting Back to Basics and Raising Happy Kids – 12 bí quyết người mẹ đích thực cần biết), best seller của nữ văn sĩ nổi tiếng người Mỹ Michelle Borba. Mình thấy sách rất hay, phu hợp với giai đoạn này nên đã xin phép trích một đoạn để giới thiệu
Mong các thí sinh và gia đình hết sức bình tĩnh và sáng suốt trong thời điểm này nhé!

“Cô ấy đã học được cách thể hiện tình yêu vô điều kiện của mình”

“Tôi không yêu thằng bé vì nó ngoan. Tôi yêu nó vì nó là con tôi.”
— Rabindranath Tagore

Ai cũng tin rằng cậu bé Michael Wong mười ba tuổi sẽ thành công sau này. Cộng đồng nhỏ ở Bắc California nơi cậu bé sinh sống luôn tự hào về cư dân nhỏ luôn đứng đầu lớp này và hầu như không ai là không biết đến cậu bé. Điều đó cũng dễ hiểu khi cậu luôn được các bậc phụ huynh lấy làm tấm gương về
một đứa trẻ “tử tế và biết cách cư xử” cũng như một “nhà lãnh đạo bẩm sinh” cho con mình; huấn luyện viên bóng đá của cậu thì tuyên bố cậu là cầu thủ giỏi nhất mà ông có trong nhiều năm nay; giáo viên âm nhạc của cậu cũng chắc chắn rằng tài năng chơi kèn ô-boa của cậu có thể giúp cậu giành được bất kì học bổng âm nhạc nào. Vẫn chưa đủ, cậu bé còn rất thông minh: luôn nằm trong danh sách học sinh có điểm cao nhất trong các kì thi của trường. Các giáo viên của cậu đều nhất loạt tin rằng cậu bé này có thể làm được bất kì điều gì cậu nghĩ trong đầu.

Bố cậu bé là một thương gia và luôn phải đi công tác. Mẹ cậu bé là bác sĩ phẫu thuật nhi khoa nổi tiếng trong vùng vì sự tận tâm với bệnh nhân, và không khó hiểu khi bà dành rất nhiều thời gian ở bệnh viện. Dù không bao giờ thích nói về mình nhưng ai cũng biết bà từng đạt học bổng danh giá và luôn đứng trong top đầu ở trường Y khoa Harvard. Mẹ Michael cũng rất hài lòng khi cậu muốn theo bước đi của mẹ và thậm chí đã thuê cả một thầy hướng dẫn riêng để giúp cậu bé chắc chắn vào được một trường khối Ivy League[1].
Nhưng vào một buổi chiều đầu tháng Tư, cảnh sát tuần tra nhận được cuộc gọi từ một phụ nữ đang đi bộ thể dục ở vùng ngoại vi thành phố. Có một cậu bé đang ngồi ở Khe vực Cripple Creek tự chĩa súng vào đầu.
Thám tử Henry Weiss là người tiếp nhận cuộc gọi và đang ở gần hiện trường nhất. Cùng với đồng sự của mình là Sheila Covington và chú chó chăn cừu Đức Eddy, Weiss đi ngay đến hiện trường. Nhìn thấy cậu bé từ xa, biệt đội đặc biệt gồm ba thành viên nhẹ nhàng đi lách qua các bụi rậm, tiến đến gần, khi còn cách cậu bé tầm hai mươi mét thì dừng lại.

– “Tôi biết cậu bé đó,” Weiss thì thầm. “Đó là con của bác sĩ Wong, Michael. Không thể tin nổi!”
– “Hãy bình tĩnh. Đừng làm thằng bé hoảng. Khẩu súng đó có thể cướp cò bất kì lúc nào,” Sheila nói.
Hai viên sĩ quan núp đằng sau một bụi cây, yêu cầu chú chó Eddy nằm bên cạnh họ.
– “Tôi không hiểu,” Henry nói nhanh. “Michael là một cậu bé tuyệt vời – là ngôi sao ở trường học – bố mẹ cũng tuyệt vời. Có chuyện gì được chứ?”
– “Tôi biết bố cậu bé đang đi công tác xa,” Sheila đáp. “Tôi sẽ gọi về tổng đài báo gọi cho mẹ cậu bé”.
Chợt tiếng rẹt rẹt từ bộ đàm của Sheila khiến Michael giật mình và ngẩng đầu lên.
– “Đừng lại gần,” cậu gào lên, càng dí súng chặt vào đầu hơn nữa.
– “Michael, đây là Trung sĩ Weiss và sĩ quan Covington.” Hai người đứng dần lên. “Cháu hãy bỏ súng xuống.”
– “Để cháu yên.”
– “Bình tĩnh nào, Michael. Chúng ta đang gọi cho mẹ cháu.”
– “Chú gọi làm gì. Mẹ cháu kiểu gì cũng đang rất bận.”

Michael đúng. Tổng đài gọi lại báo bác sĩ Wong đang thực hiện một ca phẫu thuật và không ai được làm phiền.

Hai viên cảnh sát nhận thấy ngón tay đặt lên cò súng của cậu bé run run. Cậu bắt đầu loạng choạng, và khóc.

– Đi đi. Nếu cô chú lại gần cháu sẽ bắn.”

Trong khi cậu bé ngồi khóc, chú chó Eddy đã không chịu ngồi yên. Ngoài tầm kiểm soát của hai viên sĩ quan, chú chó nhảy lên đùi cậu bé và bắt đầu liếm láp cậu. Và rồi Michael cũng đón nhận tình cảm nồng nhiệt của Eddy. Đặt khẩu súng xuống, cậu ôm Eddy vào lòng, xoa đầu nó và ngồi yên lặng.

Trung sĩ Weiss nhẹ nhàng bỏ khẩu súng đi, đặt tay lên vai cậu bé và hỏi, “Cháu không sao chứ?”

Cậu bé vẫn yên lặng ôm chú chó và khóc. Cuối cùng, cậu cũng thổ lộ. Cậu đã ôn luyện nhiều tuần cho kì thi PSAT[2]. Thông thường phải học sinh năm thứ hai trung học phổ thông mới bắt đầu thi, nhưng mẹ cậu yêu cầu cậu thi sớm hơn để hồ sơ có vẻ “đẹp” hơn. Và có vẻ cậu bé “chỉ” nằm trong mức 2% có điểm cao nhất.

– “Nhưng đâu có vấn đề gì. Cháu sẽ thi thật sau. Mà cô thấy điểm số đó thật đáng kinh ngạc đấy,” sĩ quan Covington, cũng là một người mẹ, nói với cậu.
– “Cô không biết mẹ cháu rồi. Khi cháu báo điểm với mẹ cháu, mẹ sẽ hỏi tại sao cháu không được 100 và rồi lại nói như bao lần, “Con đáng ra đã có thể làm tốt hơn.” Cháu đã cố gắng hết sức có thể rồi, chỉ được đến thế thôi. Cháu không làm hơn được nữa.”
– “Mẹ nói vậy vì mẹ yêu cháu quá,” sĩ quan Covington đáp.
– “Nhưng mẹ không yêu cháu như chính con người cháu. Mẹ muốn cháu thông minh hơn. Với mẹ, cháu chưa bao giờ là đủ giỏi cả. Vậy thì cố gắng thêm để làm gì kia chứ?”
Ngày hôm sau, hai viên cảnh sát đến nhà Michael, không quên mang theo cả chú chó Eddy. Bác sĩ Wong trông rất buồn và có vẻ như đã thức cả đêm.
– “Sao mẹ lại không để ý cơ chứ? Mẹ rất xin lỗi. Mẹ không biết. Con biết là mẹ có thể làm bất kì điều gì cho con mà. Mẹ làm việc ngày đêm vì muốn mang lại cuộc sống dễ chịu cho con. Mẹ muốn cả thế giới này cho con.”
– “Nhưng bác sĩ Wong, Michael có vẻ không hạnh phúc chút nào và thấy mình thật vô dụng. Chú chó Eddy của chúng tôi đã cứu cậu bé,” sĩ quan Covington nói.
– “Tôi biết,” bà đáp một cách buồn bã. Rồi bà quay sang phía con trai mình, “Mẹ đã quá vô tâm với cảm xúc của con. Mẹ mừng là mình đã có cơ hội nói cho con biết mẹ yêu con đến thế nào. Hãy tha lỗi cho mẹ vì khiến con nghĩ con phải làm mọi điều để chiều lòng mẹ. Con không phải làm gì cả. Con là con mẹ, tất cả những gì thuộc về con đều hoàn hảo rồi.”

Bác sĩ Wong nhẹ nhàng xoa đầu chú chó chăn cừu Đức đang ngồi cạnh con trai mình, “Cảm ơn Eddy. Mi đã cứu con trai ta. Ta hứa sẽ để tâm và yêu thằng bé hơn từ giờ trở đi.”

[1] Nhóm trường đại học tư thục ưu tú và lâu đời nhất nước Mĩ

[2] Pre-SAT: một kì thi tiêu chuẩn của Mĩ, chủ yếu dành cho học sinh lớp 11 để các em biết mức độ của mình khi tham gia kì thi SAT chính thức (một trong những kỳ thi chuẩn hóa cho việc đăng ký vào một số đại học tại Mĩ). Học sinh các lớp thấp hơn cũng có thể đăng kí tham gia kì thi này.

null

No Comments Yet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *