CHUYỆN DÀI KỲ VỀ XIN VISA (KỲ II)

0 No tags Permalink
  1. Visa lịch sự nhất

Đó là lần xin visa đi Đức năm 2011. Mình được mời qua dự Hội thảo, rủ chồng cùng đi. Tính mình thích đi với gia đình nên đi đâu cũng rủ chồng cùng đi. Đôi lần mình thấy có bạn có ý chê là “chồng theo đuôi vợ”, mình thật rất ngạc nhiên cho các bạn. Vợ chồng muốn gắn bó cần chia sẻ cuộc sống với nhau, có lúc mình đi cùng chồng thì cũng có lúc chồng đi cùng mình chứ? Như thế chả tốt hơn là mỗi người làm một việc rồi cứ xa nhau dần và cuối cùng là vợ/chồng theo đuôi ai khác sao?

Mọi khi mình đi dài ngày nên qua rồi làm giấy mời chồng nhưng lần này đi ngắn, không thể mời được mà phải cùng đi xin visa. Khi đi mình cũng e ngại vì thấy trước cửa sứ quán Đức luôn có 1 đám người rất đông đứng chờ. Tuy nhiên bọn mình vào website thấy hướng dẫn rất rõ, load file xuống khai, đặt hẹn, đến ngày là đến. Ông chồng hơi ngại là đi kèm không được đón tiếp nhưng họ hoàn toàn thoải mái. Bọn mình đến cổng, trình giấy tờ, vào phòng chờ ngồi khoảng 15p là họ gọi lên hỏi vài câu, sau 1 tuần đúng giờ lên lấy visa là xong.

Chả bù cho năm 2012 mình đi Hội thảo ở Ba Lan, được tài trợ hoàn toàn và họ cũng làm giấy mời cho chồng mình luôn. Tuy nhiên, khi mình mới gọi điện đến sứ quán hỏi thủ tục thì họ đã nói ngay là visa cho mình thì xong ngay nhưng visa cho chồng thì khó vì có quá nhiều người Việt đi thăm thân rồi ở lại nên họ rất hạn chế. Mình ngán quá bèn làm visa cho chồng qua Thuỵ Sĩ rồi quay về Balan chơi với anh Quân và bạn Hồng sau vậy. Công tác lọc khách của Lãnh sự quá kém, làm Thuỵ sĩ có cơ hội kiếm thêm xiền và Balan bớt đi một ít.

5/ Visa “oai” và khó hiểu nhất

Đó là visa đi Canada năm 2010. Mình có tài trợ đi làm nghiên cứu ở Montreal, Canada. Chuyến ấy rất nhiều chuyện bất ngờ. Đầu tiên mình apply khoá này bị trường từ chối vì bảo mình có post doc rồi nên đã apply đi học Teaching Methodology. Nhưng cuối cùng bạn được duyệt đi nghiên cứu lại từ chối vì ngại làm nghiên cứu nên mình được đi thay. Số trời đúng là khó đổi!!!

Nhưng vì đi làm nghiên cứu nên bọn mình được apply visa ngay tại sứ quán Canada, thủ tục vô cùng đơn giản và thái độ rất trọng thị. Nhưng khi apply visa cho gia đình thì phải làm nộp qua văn phòng một công ty do Đại sứ quán thuê, rồi gửi hồ sơ vào Sài Gòn xét. Do Canada phải đối phó quá nhiều với nạn nhập cư trái phép nên thủ tục rất rắc rối, đủ loại giấy tờ chứng minh quan hệ, tài chính… Cô bạn mình chỉ mời con trai qua chơi còn mình mời cả gia đình nên khả năng mình bị từ chối cao hơn nhiều. Đã thế, mình lại cho rằng qua được thì tốt, không qua cũng không sao nên giấy tờ làm cho đủ chứ không quá cầu kỳ. Ngược lại, cô bạn mình rất cẩn thận, chỉ mời 1 con mà chứng minh tài chính còn nhiều hơn mình mời 3 người. Hồ sơ gửi đi phải chờ 3 tuần. Trong 3 tuần ấy cô bạn mình nắc nỏm suốt. Do mời có một người nên cô ấy nộp hồ sơ trước mình, đến ngày hẹn cô ấy không làm ăn được gì cả, chỉ ngồi chờ tin ở nhà. Do tối chồng về mới mở thư được, lại lệch múi giờ nên sang hôm sau mới có tin. Mở mắt ra nhìn mặt cô ấy rất thiểu não, bảo mình là bị từ chối rồi. Cả tuần sau cô ấy cứ ấm ức vì không hiểu vì sao lại bị từ chối, vì sao bọn Tây lông ấy lại dám viết là “no evidence that the applicant would come back to Vietnam”? Thằng bé mới 15 tuổi, đi theo mẹ. Cô ấy đã có visa tức là nó tin cô ấy không tìm cách ở lại Canada; cô ấy về thì con cô ở lại làm gì???

Để cô ấy đỡ buồn, mình bảo cô ấy mời có 1 người, ở nhà còn bố và em gái mà thằng bé còn bị từ chối thì chắc nhà mình chẳng được đâu. Thế nhưng sau đó lại có tin cả nhà mình đã có visa làm mình thương cô bạn quá!

Visa như điên ấy, chẳng ai hiểu được logic ra thế nào nữa!

6/ Visa kỳ quặc nhất

Đó là visa đi Cuba. Lứa 6x bọn mình từ nhỏ được nghe rất nhiều điều tốt đẹp về Cuba, về đất nước xinh đẹp, anh hung, về Phidel giỏi diễn thuyết… Sau này lớn lên hiểu ra nhiều chuyện nhưng mình vẫn muốn đến thăm một lần cho biết. Nhân dịp qua Mỹ, mình muốn qua Cuba luôn. Nhưng bắt tay vào việc mới biết rất lằng nhằng:

  • Mỹ và Cuba là hai nước thù địch nên không thể bay thẳng từ Mỹ qua Cuba mà phải qua 1 nước thứ ba nên bay không gần và rẻ như mình tưởng.
  • Đại sứ quán Cuba ở VN như ốc đảo từ thế kỷ 19 vậy, trên mạng chẳng có thông tin gì, email không thèm trả lời, gọi điện thì bảo đến tận nơi mà lấy tờ khai, chả cung cấp thông tin gì khác mà thái độ lạnh như đít bom vậy. Tra trên Tripadvisor mới biết là cứ bay đến bất cứ nước nào có đường bay qua Cuba là xin hay nói đúng hơn là mua visa cho 30 ngày được ngay với giá có 20$. Thế là cứ liều đi thôi.
  • Suốt đường đi, ông chồng hay lo của mình cứ cằn nhằn, trách hai mẹ con là nhỡ bay đến Mexico mà không có visa thì làm thế nào? Vứt vé đi à? Hai mẹ con nghe mãi cũng lo nhưng cũng đành điếc mà đi vậy. Đến Mexico mới biết mọi chuyện trên cả dễ dàng. Cuba quá cần khách du lịch nên sẵn sàng cấp cho bất cứ ai muốn đến, chỉ cần không nằm trong danh sách đen. Để tránh việc Mỹ làm khó dễ cho những người có dấu nhập cảnh Cuba, họ in visa vào một tờ riêng rồi ghim vào hộ chiếu. Dấu xuất nhập cảnh cũng chỉ đóng vào tờ ấy, khi về mình có thể xé vứt đi là xong.

Thủ tục xin visa chắc hết 3-4p, chi phí cũng thấp nhưng nhất định là phải bằng USD. Dù căm ghét đế quốc Mỹ hết mức nhưng Cuba lại vô cùng thèm muốn tiền của nó. Đời thật oái oăm!!!

(Cụ thể về chuyến đi xin bạn đọc ở note Kinh nghiệm du lịch Cuba).

alt :

No Comments Yet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *