Lâu rồi mới gặp một bài thơ làm mình xúc động như vậy! Bài thơ làm mình nhớ đến những ngày sơ tán, lúc đầu còn trốn bố mẹ, tò mò chạy ra ngoài xem máy bay như một trò vui. Chỉ khi một lần chứng kiến bom rơi đạn nổ gây tang tóc thế nào mới biết sợ nhưng đau thương đã xảy ra rồi.
Người lớn, xin đừng bao giờ gây chiến tranh!
TẶNG EM BÉ IRAQ
Đoàn Minh Hằng
Mẹ ơi đây chữ gì?
Là từ “bom” con ạ
Mẹ ơi “bom” là gì?
Chờ ngày mai Mỹ thả.
Mắt trong như biển cả
Em bé ngơ ngác nhìn
“Bom” là điều gì lạ
Có đẹp như cánh chim?
Đêm buông xuống im lìm
Má hồng em áp gối
Trong mơ em thầm gọi
Những “cánh bom dịu hiền”
Em mơ đến một miền
Ngãn chim bồ câu trắng
Những “cánh bom” trong nắng
Lung linh bao niềm vui
Đêm đã qua lâu rồi
Sao em không tỉnh dậy?
Mỹ thả bom xuống rồi
Sao em không nhìn thấy?
Sao em không thức dậy?
Nước mắt mẹ rơi hoài
Bát-đa rừng rực cháy
Bom thả vào gối em.
(2003)
Người lớn, xin đừng bao giờ gây chiến tranh!
Leave a Reply