“ƯỚC GÌ ĐƯỢC NẤY” LIỆU CÓ VUI?

0 No tags Permalink

Hôm qua hai con nhóc rủ mẹ đi xem phim Hàn Quốc “Ước gì được nấy”, vốn không chờ đợi gì nhiều vì được giới thiệu là phim hài, lại còn là phim giả tưởng, nhưng không ngờ xem xong lại thấy nội dung rất thuyết phục, để lại nhiều cảm xúc cho khán giả.

Bộ phim sử dụng motif rất cũ về việc nếu một con người được quay lại quá khứ, liệu họ có muốn thay đổi điều gì trong quyết định của mình và sự thay đổi đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc đời họ sau này. Phim kể về diễn viên hạng A tên Park Kang (do Kwon Sang Woo thủ vai). Anh ta tưởng như có tất cả trong tay, danh vọng, tiền tài, cuộc sống độc thân đầy tự do, được mọi người o bế, trong đó có cả người bạn thân Jo Yoon từng học diễn xuất cùng anh nhưng kém may mắn nên giờ phải nhẫn nhục làm quản lý cho anh để kiếm tiền nuôi gia đình. Khoảng khắc thay đổi cuộc đời của hai người xảy ra cách đây hơn 10 năm, khi cả hai lúc ấy còn là diễn viên kịch không ai biết đến, cùng đi thử vai trong một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng nhưng Park Kang được nhận còn Jo Yoon (do Oh Jung Se thủ vai) thì không.

Thế nhưng mọi chuyện trở nên xáo trộn khi một buổi sáng Park Kang thức dậy và thấy mình vẫn là một diễn viên kịch nhỏ nhoi, lại còn là một người chồng và ông bố của 2 đứa trẻ. Hoá ra đây là cuộc sống của anh khi bỏ lỡ buổi thử vai để đuổi theo cô bạn gái chuẩn bị đi du học và cầu hôn với cô. Từ đỉnh cao anh đã rơi xuống vực sâu, làm diễn viên vô danh bị mọi người coi thường, quay cuồng trong cuộc sống bận rộn, giật gấu vá vai để nuôi con. Trước những thử thách như vậy, liệu khi có cơ hội quay lại cuộc sống cũ, anh sẽ lựa chọn thế nào? Liệu anh có hài lòng với quyết định ấy? Bộ phim bất ngờ chuyển từ một câu chuyện hài giả tưởng sang sự lựa chọn giữa thành công trong sự nghiệp với các giá trị gia đình và cách con người phản ứng với sự lựa chọn ấy. Kết thúc của bộ phim có thể hơi luân lý một chút nhưng khá thuyết phục và để lại nhiều cảm xúc cho người xem.

Trong đời mỗi con người, chắc đều có những khoảng khắc ta phải đưa ra một quyết định mang tính định mệnh như vậy. Với mình, đó là năm 1992, khi con Mèo nhà mình mới hơn 1 tuổi, mình nhận được thông báo là đã thi đỗ nghiên cứu sinh và nhận được học bổng đi Czech, điều từng là ước mơ của mình suốt từ khi tốt nghiệp ĐH. Lúc đó công việc của mình ở trường khá bế tắc vì giáo dục chưa được mở cửa nên ít việc, nghèo và không thấy tương lai nên minh đi thi như một sự cầu may, không ngờ lại đỗ! Nhưng sau tin mừng thì nỗi lo lắng ập đến. Học bổng của Czech rất ít ỏi, mình không thể mang con theo mà để con còn quá nhỏ ở nhà lại không nỡ, nhất là khi con rất quấn mẹ. Tối nào mình đi dạy con cũng chờ mình về mới đi ngủ, nếu mình đi công tác qua đêm nó sẽ bắt bố để đèn cả đêm, không cho khoá cửa để chờ mẹ về.

Nếu mình đi rồi học hành tử tế thì sẽ phải vài năm mới được gặp con, còn nếu bỏ học đi buôn để có tiền về với con thì mình lại không làm được. Chưa kể chồng mình kịch liệt phản đối, không chịu đi theo vợ vì công việc đang tốt nên nếu mình quyết đi thì gia đình khó mà yên ổn… Cuối cùng mình đành chấp nhận từ chối học bổng, còn bị Bộ GD phê bình mãi, bảo không cho mình ứng tuyển các học bổng sau nữa. Nhưng cũng đành chịu thôi, mỗi khi tiếc nuối lại ôm con trong tay, nghe nó gọi mẹ cũng thấy được an ủi…

Quyết định đó có thể nói là đã ảnh hưởng đến toàn bộ sự nghiệp của mình sau này. Dù sau đó mình đã học nghiên cứu sinh trong nước, có bằng TS rồi bằng PGS,  dù mình rất nỗ lực tìm mọi cơ hội học các chương trình ngắn hạn của nước ngoài để khỏi lạc hậu, nhưng không thể phủ nhận việc không có tấm bằng TS ở nước ngoài đã hạn chế cơ hội phát triển của mình rất nhiều. Lâu dần mình cũng quen, nhưng bộ phim ấy đã làm sống lại những trăn trở ngày nào của mình.

Điều rõ ràng nhất với mình là nếu ngày ấy mình quyết tâm đi học thì con Pet đã không có cơ hội có mặt trên đời này! Khi trên màn hình chàng Park Kang đang khóc vì sợ mất đi những đứa con, trong bóng tối mờ mờ của rạp mình hoảng hốt quờ tay tìm hắn và may mắn là vẫn thấy tay hắn ấm áp trong tay mình. Thật ra được sinh ra trên cuộc đời này không chắc đã là niềm hạnh phúc nhưng nếu có lúc nào quá chán nản, mong hắn hãy nhớ giây phút này để hiểu, bố mẹ đã trả giá thế nào để đưa hắn đến cuộc đời này và sẽ biết trân trọng nó hơn.

Trên đường về, con Mèo cứ trêu mình là nếu mẹ đi Czech chắc mẹ đã ở lại nhưng dù có bằng TS thì cũng rất khó trở thành giảng viên ở Czech nên có khi giờ mẹ lại bắt trend và trở thành bà chủ nhà hàng hay tiệm nail còn biết đâu con Pet lại là một đứa mắt xanh mũi lõ nào đó…

Trong phim chàng Park Kang dù cuộc đời có đưa đẩy đến đâu cũng cố níu kéo hạnh phúc của mình và mình cũng vậy. Nói cho cùng, sự lựa chọn có thể làm thay đổi bối cảnh của chúng ta nhưng cách hành xử của mỗi cá nhân trong bối cảnh ấy mới thật sự là yếu tố quyết định cho số phận của mình.

BẠN CÓ TỪNG CÓ NHỮNG THỜI KHẮC NHƯ VẬY CHƯA???

Our destiny is not written for us, but by us. - Barack Obama quotes

alt :

No Comments Yet.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *