Anh phải về thôi, xa em thôi
Anh không thể “hân hoan” mừng đại lễ
Khi những đôi mắt của đồng bào miền Trung nhòa lệ
Quay quắt đớn đau trong mưa lũ hoang tàn
Anh phải về quê anh vì ruộng đồng đã mất sạch mùa màng
Góp phần xoa dịu nỗi đau của người chồng mất vợ
Người chị mất em, người con mất bố
Những mái nhà ngập trong nước chơi vơi
Anh phải về thôi, xa em thôi
Dẫu anh yêu vô cùng thủ đô nghìn năm tuổi
Dẫu anh rất yêu em – người em Hà Nội
Nhưng không thể nào yêu hội chứng nghìn năm
Người ta có thể nào vô tư tiêu tiền thuế của dân
Mua một trận cười, đốt bao nhiêu vàng mã
Mà quên đi những người nghèo đứt bữa
Những trẻ em phải đu dây đến trường?
Anh phải về miền Trung yêu thương
Khi không thể chịu được bao nhiêu trò giả dối
Khi người ta định chiếu cả phim Tàu trong mùa lễ hội
Khi bắt vua Lý phải đội mũ bình thiên cho giống vua Tần?
Những viên gạch vỉa hè Hồ Gươm đang phải khóc thầm
Khi phải nghe tung hô bao nhiêu là kỷ lục
Hà Nội ta là thủ đô to nhất
Với biết bao nhiêu cái nhất trên đời…
Anh phải về thôi, xa em thôi
Anh không thể cười vui dù là vui gượng
Anh không thể đang tâm trở thành người vô cảm
Khi miền Trung quê anh mưa lũ hoang tàn
Xin chào em, Hà Nội nghìn năm.
Tường Vy
(Nguồn: http://quechoablog.wordpress.com/2010/10/05/lu-l%E1%BB%A5t-%E1%BB%9F-mi%E1%BB%81n-trung/)
Không còn gì để nói thêm. Khổ thân con dân nước Việt! Mà Hà Nội cũng có sung sướng gì hơn!
Leave a Reply