Hồi sinh viên mình thuộc rất nhiều thơ, có cả hai cuốn sổ chép đầy thơ nữa. Có 1 bài thơ cứ trở đi trở lại trong đầu mình, làm mình thỉnh thoảng lại lẩm bẩm như dở hơi mà không nhớ được là của ai!
Linh Cảm
Chưa bao giờ em nói yêu anh
Sao cứ ngỡ là em đã nói
Băn khoăn lắm khi nhìn đôi mắt ấy
Yêu hay không yêu
Năm năm gần rồi bốn năm xa
Niềm vui đến rồi niềm vui chợt tắt
Điều linh cảm những đêm dài thao thức
Nhắc lòng anh nhớ nhiều về em
Niềm vui dù đổi thay điều linh cảm vẫn còn
Như ngọn lửa bao đêm vẫn sáng
Dù linh cảm vẫn chỉ là linh cảm
Vẫn nhớ thương nhiều như những ngày thơ
Em không yêu, điều đó thật không ngờ
Lừa dối mãi lòng anh là cảm giác
Một đốm sáng bật lên từ sự thật
Hơn rất nhiều đốm sáng rọi trong mơ
Anh vẫn thắp đèn lên khi đêm về
Như thắp mãi những điều linh cảm ấy
Em tuy xa nhưng gần biết mấy
Linh cảm đưa ta về cùng nhau
Niềm vui giữa cuộc thương đau
Là linh cảm được em yêu tha thiết
Anh vẫn giữ trong lòng anh
Ngọn lửa của tình yêu không tắt
(Chép lại theo trí nhớ, có thể chưa chính xác)
Tình yêu thời bọn mình cứ xa xa gần gần như vậy, 10 – 15 năm sau gặp lại nhiều khi các bên trách nhau đã bỏ lỡ cơ hội rồi len lén chắc lưỡi “Ước gì hồi ấy hắn/mình can đảm hơn thì…”. Nhưng nhìn bọn trẻ bây giờ “đốt cháy giai đoạn” lại thấy thiêu thiếu cái hương yêu thoang thoảng thời xưa.
Nói cho cùng “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…” nên thà có chút “linh cảm” làm vốn cho cuộc sống trần trụi sau này còn hơn!
Leave a Reply