Tình cờ trên FB tìm được em Mai Hương, sinh viên K34 FTU, tức là mình đã dạy em từ 16 năm trước đây. Em bảo vẫn rất nhớ mình vì ấn tượng với giọng đọc và cảm nhận của mình với bài thơ Chợ đời trên lớp. Bây giờ, sau 15 năm dòng đời đưa đẩy, em ngày càng thấy lời bài thơ giản dị mà đúng quá: Có món ngon nào giá rẻ đâu em?
Em làm mình nhớ lại bài thơ yêu thích của mình thuở nào, “Câu thơ thật đổi lấy đồng tiền giả/Vã mồ hôi, sôi nước mắt, thắt lòng”.
Chợ đời
Có món ngon nào giá rẻ không em
Gạo trắng, rau xanh, cá bơi, tôm nhảy
Người xưa bảo tiền nào của nấy
Cái lẽ đời giản dị thế thôi ư?
Có đam mê nào giá rẻ không em?
Lời tâm huyết viết ra từ máu đỏ
Câu thơ thật đổi lấy đồng tiền giả
Vã mồ hôi, sôi nước mắt, thắt lòng
Có yêu đương nào giá rẻ không em?
Ân ái qua đi, nợ đời vương vãi lại
Còng lưng gánh tiếng cười con cái
Thăm thẳm mai lởm chởm nhọc nhằn
Mẹ trót ru ta câu sấm mệnh con cò
Xin đừng trách cành tre sao mềm thế
Đừng tưởng xung quanh mọi người sống dễ
Có hạnh phúc nào giá rẻ không em?
Kết cục sau một hồi chát chít trên mạng, mình được biết em đã trưởng thành, có bằng Thạc sĩ của Australia, là phụ trách một phòng quan trọng của Bộ Công thương, chồng con đề huề. Em hẹn hôm nào sẽ tụ tập cả lớp đến chơi với mình.
Lại nhớ câu chuyện của em Phương Mai về “lợi ích lan tỏa” bất ngờ của nghề giáo. Có quá nhiều em không nhớ mình dạy môn gì nhưng rất nhớ những bài thơ hay câu chuyện mình kể.
Hay là mình xin bổ sung môn đọc thơ/kể chuyện vào chương trình của trường nhỉ? Ai ủng hộ không nào?
Leave a Reply