Về thôi
Lưu Trọng Văn
Tặng P.D[1]
Về thôi, người tình già ơi
Thôn nữ chị
đã qua cầu thóc lép
Thôn nữ em
trăng đầy tuột khỏi chồi tay
Thôn nữ út
lơ đễnh lên đòng nào biết
Khúc tình xưa
Xưa ấy
Xưa rồi
Về thôi
Làm gì có trăm năm mà đợi
Làm gì có kiếp sau mà chờ
Đất Mẹ – Đất Nàng
Con sáo sang sông
tha cọng rơm vàng lót ổ
Mười chín năm tình cũ
Người tình già ơi
Nhớ không?
14.10.1994
Bài thơ quả thật rất gợi. Không ngạc nhiên là nó đã góp phần đưa Phạm Duy hồi hương… Nhưng bài thơ làm từ năm 1994, mình xin phép nối điêu mấy đoạn cho phù hợp với hoàn cảnh hiện nay!
Về thôi!
Người tình già ơi
Các em gái ngày này nhanh chân hơn thời chúng ta rất nhiều
Nên đã chọn lấy chồng ngoại quốc
Hoặc theo đại gia hết rồi
Hồng nhan giờ không còn bạc phận
Mà chỉ còn bạc tỷ mà thôi
Về đi!
Người tình già ơi
Làm gì có trăm năm mà đợi
Làm gì có kiếp sau mà chờ
Bến cũ giờ đã bê tông hóa
Người tình già ơi, nhớ không?
Người trẻ không có quá khứ, chỉ có hiện tại còn người già lại chỉ còn quá khứ mà thôi!
[1]P.D. chính là nhạc sĩ Phạm Duy. Đây là bài thơ đã làm cho Phạm Duy “nghĩ nhiều đến việc về thăm Việt Nam”. ^
Leave a Reply